Cô nắm tay nhỏ mềm mại của Lăng Việt, trong lòng âm thầm nghĩ, mục tiêu tiếp theo của cô, trừ bỏ nuôi con trai và Lăng Việt đến trắng trẻo mập mạp, còn có một chút, chính là muốn cải tạo Lăng Việt hoạt bát đáng yêu giống con trai cô.
Con nít nên có bộ dáng của con nít.
Đại bộ phận cả đời người đều vượt qua ở ở kỳ Thanh Niên, chỉ có mấy năm ngắn ngủn làm con nít.
Người trưởng thành tổng sẽ có phiền não, chỉ có con nít mới có quyền vô ưu vô lự, muốn khóc liền khóc muốn cười liền cười.
Diệp Tinh Bắc an trí Lăng Việt xong, đợi Lăng Việt, mới về phòng cô cùng Cố Quân Trục.
Cô đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Cố Quân Trục đang nằm nghiêng ở bên người Tiểu Thụ, một tay chống đầu, rũ mắt nhìn Tiểu Thụ.
Dịu dàng cùng sủng nịch trong mắt, Diệp Tinh Bắc nhìn thấy trái tim đột nhiên nhảy dựng.
Nghe được tiếng mở cửa, Cố Quân Trục nhìn về phía cô, ngón trỏ xinh đẹp dựng ở bên môi, “Suỵt” một tiếng.
Ngón trỏ trắng nõn thon dài, dán lên đôi môi sắc lẹm, ánh mắt liễm diễm nhìn qua, dịu dàng sủng nịch trong mắt còn chưa thu hồi, ánh mắt đen nhánh sáng ngời, như là rơi xuống muôn vàn sao trời, mê người đến không thể tưởng tượng.
Rõ ràng là một động tác vô cùng đơn giản, lại làm trái tim Diệp Tinh Bắc nhảy loạn.
Cô nhịn xúc động muốn ấn ngực, lặng yên không một tiếng động đi qua, đôi tay chống ở trên giường, cúi người nhìn về phía khuôn mặt nhỏ của con trai, “Ngủ rồi?”
“Ừ……” Cố Quân Trục nhìn về phía nàng, “Ừ” có chút ý vị thâm trường.
Cô nghe ra không thích hợp, theo ánh mắt anh nhìn qua.
Bởi vì có Lăng Việt ở đây, cô tắm rửa xong không đổi áo ngủ, thay đổi một bộ quần áo ở nhà rất thời thượng.
Quần áo ở nhà to rộng rất thoải mái, kiểu dáng cũng thời thượng xinh đẹp, mặc dù ra ngoài mặc cũng không có vấn đề gì, khuyết điểm duy nhất, là cổ áo quá thấp.
Ngày thường không thành vấn đề, nhưng đôi tay cô vừa mới chống ở trên giường, khom lưng nhìn con trai, vải dệt liền rủ xuống, cổ áo liền rộng mở.
Từ góc độ Cố Quân Trục nhìn qua, nhìn một cái không sót gì.
Mặt Diệp Tinh Bắc tức khắc đỏ, không đợi cô duỗi tay đè lại ngực, Cố Quân Trục đã nhanh hơn cô một bước, tay vói vào cổ áo.
Cố Quân Trục hạnh phúc híp mắt: “Vừa trắng vừa phì nộn, có thể ăn.”
“……” Mặt Diệp Tinh Bắc đỏ như là muốn bạo rớt, vỗ một cái, “Cố, Quân, Trục, anh đi tìm chết!”
Cố Quân Trục cười nhẹ, tay vào giờ phút này vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn.
Diệp Tinh Bắc chỉ cảm thấy mắt hoa đi, anh liền lướt qua Tiểu Thụ, nằm ở bên người cô, hơn nữa thuận tay kéo cô lên trên người anh.
Diệp Tinh Bắc bị bắt dựa vào trên người anh, đỏ mặt dùng sức giãy giụa: “Cố Quân Trục, anh buông tôi ra, anh đồ lưu manh!”
Cố Quân Trục cười nhẹ, “Sao anh lại lưu manh? Chỉ bởi vì như vậy?”
Diệp Tinh Bắc điên rồi, nằm sấp xuống, dùng sức cắn ở trên mặt anh một cái.
Cố Quân Trục ai u một tiếng, cười đến giọng run: “Bà xã, nếu trên mặt anh lưu lại dấu răng, ngày mai anh thấy người liền nói là em cắn anh!”
“……” Diệp Tinh Bắc vội vàng nhả ra, còn kinh hồn táng đảm kiểm tra một chút.
Còn may còn may, cô còn không có cắn xuống, da mặt anh rất dày, còn chưa có chảy máu.
Tuy rằng có dấu vết, nhưng ngủ một đêm, ngày mai hẳn là không có việc gì.
Bằng không để lại dấu vết, mà anh gặp người liền nói là cô cắn, nửa đời sau cô cũng không có mặt gặp người.
Cố Quân Trục xoa bóp khuôn mặt cô, cười ngâm ngâm hỏi: “Thế nào bà xã? Lưu lại dấu vết không?”