Cố Quân Trục ôm cậu bé, nhìn về phía Diệp Tinh Bắc, nhàn nhạt nói: “Anh chưa nuôi con nít bao giờ, không có kinh nghiệm, nhưng anh cảm thấy, đồ ăn mà đứa trẻ khác từng nếm thử, cũng nên để con mình đi nếm thử một chút, mới là chân chính yêu thương, mà không phải vì thằng bé giương cờ, vây thằng bé trong bức tường, như gông cùm xiềng xích nuôi thằng bé trưởng thành.”
Diệp Tinh Bắc: “……”
Chỉ là đi ăn một bữa buffet mà thôi, đừng chụp tội danh lớn như vậy lên đầu cô được không?
Cô đè ép hỏa khí, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi ngữ khí em không tốt, em xin lỗi anh! Là em quá nóng vội, chưa nói rõ ràng, Tiểu Thụ dạ dày không tốt, không thể ăn lung tung bên ngoài, hơn nữa, Tiểu Thụ từng bị suyễn nhẹ, không thể tùy tiện ăn cái gì, nếu ăn phải thứ gì dị ứng, dẫn đến phát suyễn, sẽ rất nguy hiểm.”
Cố Quân Trục ôm cậu bé thật chặt, nhíu mi hỏi: “Nguy hiểm pháp như thế nào?”
Diệp Tinh Bắc sờ sờ gáy của cậu bé: “Cả người phát bệnh sởi, phát sốt, hô hấp dồn dập, nếu trị liệu chậm chút, thậm chí sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Cố Quân Trục mày khóa càng khẩn: “Nếu trị liệu đúng lúc thì sao? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Diệp Tinh Bắc chần chờ một chút, lắc đầu: “Vậy ngược lại sẽ không.”
Bác sĩ từng nói với cô, Tiểu Thụ chỉ bị suyễn rất nhẹ.
Bị dị ứng nghiêm trọng nhất chính là nước hoa cùng phấn hoa.
Chỉ cần rời xa hai thứ này, những cái khác khác chỉ là phản ứng rất nhỏ, uống vài viên thuốc sẽ không có việc gì.
Nhưng cô quá khẩn trương Tiểu Thụ.
Tiểu Thụ khi còn nhỏ, cô tận mắt nhìn thấy rất nhiều lần Tiểu Thụ hơi thở thoi thóp bị đưa vào phòng cấp cứu, phí sức chín trâu hai hổ mới kéo cậu từ tay thần chết về.
Mặc dù mấy năm nay, Tiểu Thụ đã rất ít khi phát bệnh, cô cũng giống như chim sợ cành cong, tỉ mỉ chăm sóc ẩm thực của thằng bé, không dám để cậu vượt Lôi Trì một bước, sợ một màn trước kia làm cô lo lắng muốn chết sẽ tái hiện.
Đời này, cô không bao giờ muốn nhìn thấy Tiểu Thụ hơi thở thoi thóp bị đẩy mạnh vào phòng cấp cứu!
Càng nuôi lâu, tình cảm với đứa nhỏ này càng sâu.
Ngày đêm sớm chiều ở chung, làʍ t̠ìиɦ cảm giữa cô và đứa nhỏ này đã thấm vào huyết mạch cô.
Tuy rằng đứa nhỏ này không phải cô sinh, nhưng lúc này ở trong cảm nhận của cô, đứa nhỏ này đã không khác gì ruột thịt của cô.
Tiểu Thụ chính là con trai ruột của cô!
Cô sẽ đối xử với cậu như châu tựa bảo, bảo hộ ở bên người cậu, trông chừng cậu, khỏe mạnh bình an lớn lên!
Cố Quân Trục lại tỉ mỉ kiểm tra, kỹ càng tỉ mỉ dò hỏi số lần và bệnh trạng cậu nhóc này phát bệnh từ nhỏ đến lớn một lần.
Diệp Tinh Bắc nhất nhất trả lời, chờ Cố Quân Trục thay đổi chủ ý.
Nào biết, Cố Quân Trục cuối cùng ra kết luận là: “Kế hoạch bất biến, đến nhà hàng buffet giữa hồ!”
Cậu bé vẫn luôn trông mong nghe thế, tức khắc hoan hô lên, “Woa woa woa! Ba soái nhất! Ba lợi hại nhất!”
Cạu bé không chút bủn xỉn lại cho Cố Quân Trục vài cái moah moah thật lớn!
Diệp Tinh Bắc tức đến mặt đều trắng, thật sự nhịn không được, hung hăng véo Cố Quân Từng mấy cái: “Cố Quân Trục, anh rốt cuộc có nghe rõ lời nói của em?”
“Anh tất cả đều nghe rõ!” Ánh mắt Cố Quân Trục nhìn thẳng vào cô, trong mắt đen nhánh thâm thúy, là kiên định không cho người ngỗ nghịch: “Tiệm cơm Tây giữa hồ nổi tiếng nhất cả nước, nguyên vật liệu đều là đến từ nông trường thuần màu xanh biếc không chút ô nhiễm, mặc dù con nít ăn cũng an toàn vô hại, anh sẽ giúp Tiểu Thụ tránh đi mấy thứ đồ ăn dễ dị ứng mà em vừa nói, sau đó để bác sĩ gia đình đến nhà ăn đợi mệnh, tùy thời chuẩn bị trị liệu cho Tiểu Thụ.”