Ca Ca, Ta Muốn Xưng Vương Ở Mạt Thế!

Chương 19: Tôi sẽ không nói cho anh.

Quay trở lại với Khương Chính Thiên, lúc hắn một lần nữa mở mắt ra, khung cảnh xung quanh hắn đã thay đổi, hắn hiện tại đang nằm trong một căn phòng nhỏ tràn ngập màu hồng của thiếu nữ. Ngồi dậy từ trên giường, hắn đưa tay lên bóp hạ thái dương, thần trí lúc này mới có thể tỉnh táo được đôi chút. Mắt hắn có chút mờ, có lẽ vì sử dụng dị năng quá đà dẫn đến tác dụng phụ đây mà.

Tuy nói vậy, nhưng mà vấn đề hiện tại chính là... đây là ở đâu? Là ai đem hắn đến đây? Còn có đệ đệ tiện nghi của hắn đâu? Và hắn còn chưa có bị ăn cơ à.

Nghe tiếng gào rống của tang thi dưới kia, Khương Chính Thiên đứng dậy đi đến thông qua cửa sổ nhìn xuống tình hình bên dưới.

Bên dưới không hiểu sao tụ tập rất rất nhiều tang thi, đông không dám kể hết, hắn chỉ thấy những cái đầu đen của bọn chúng. Chắc hẳn tang thi của thành thị này đang tụ tập tại đây, hoặc nói là đang có tang thi cấp cao muốn tụ hội chúng lại đây.

Khương Chính Thiên trở lại giường ngồi xuống kiểm tra lại tình trạng cơ thể và dị năng của mình.

Khá tốt, đã khôi phục hơn phân nửa.

Dưới lầu.

Khương Tịnh Vân cả người nửa ngồi nửa nằm trên ghế sofa, ánh mắt du đãng vào không trung.

Mẹ kiếp... tự nhiên lại nổi hứng viết truyện.

Khương Tịnh Vân vẻ mặt buồn rầu vô cùng, hai bàn tay cọ xát vào nhau.

Đối diện Khương Tịnh Vân một vài con tang thi cấp bậc có chút cao, trợn tròn mắt nhìn nhau, muốn nhào qua đánh nhau, nhưng kiên kỵ cái vị "đại ca" trước mặt nên chỉ dục cầu bất mãn mà trừng mắt nhau.

"Tỉnh lại rồi à?" Khương Tịnh Vân rũ mắt xuống, khóe miệng câu lên, lẩm bẩm tự nói một mình.

Đưa mắt nhìn đám tang thi trước mặt mình, Khương Tịnh Vân có chút bực mình.

Được thôi. Tang thi thời kỳ đầu trí tuệ chỉ ngang bản năng và trẻ con 3 tuổi, không hơn.

"Nói cho các cậu biết, người một nhà cấm đấu tranh nội bộ, nếu vi phạm sẽ cho đi trồng thực vật biến dị! Không thì đi dọn phân động vật biến dị! Hiểu chưa!" Khương Tịnh Vân cười là lơ phất phơ mà nhìn đám tang thi đó, nhẹ giọng cảnh cáo một câu.

Đám tang thi vừa nãy còn trợn trừng mắt nhau, bây giờ thì run lẩy bẩy ôm nhau, miệng phát ra từng âm thanh nhè nhẹ trong vô thức? Không phải! Chúng đang nhỏ giọng chửi nhau! Nhưng sợ Khương Tịnh Vân nghe thấy nên âm thanh phát ra rất nhỏ.

Khương Tịnh Vân quyết định phớt lờ. Phải dạy từ từ mới được.

"Gào rống rống." Một con tang thi có dáng dấp soái nhất trong đám tang thi kia lên tiếng.

"Tất nhiên là làm thùng lương thực di động của ta rồi." Khương Tịnh Vân khịt mũi khinh thường nói.

"Rống!!!" Con tang thi kia lại gầm lên một tiếng.

"Mi dám cắn, ta liền dám chặt đầu mi." Khương Tịnh Vân cười cười nói, vẻ mặt không có bao nhiêu quan tâm. Nhưng áp suất quanh thân hắn bắt đầu hạ xuống.

Khương Chính Thiên chỉ có mình hắn mới có thể gϊếŧ! Ai cũng không được!

"Trở về đi, nhớ theo lời ta dặn. Còn có, nhớ cố gắng thăng cấp." Khương Tịnh Vân nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại đây liền vẫy vẫy tay làm cho đám tang thi lui ra.

"Tần Văn ở lại." Khương Tịnh Vân lại nói tiếp.

Tần Văn là con tang thi soái ca kia. Tần Văn rất nghe lời trở lại chỗ ngồi cũ ngồi xuống. Đám tang thi còn lại liền lục tục rời đi.

"Trong đám kia, cậu thông minh nhất. Có cái này giao cho cậu. Cái này có thể giúp cậu cải trang thành giống như con người. Chỉ cần cậu không lên tiếng là được. Hạn là ba tháng. Cậu đi tìm người này, gϊếŧ cô ta cho tôi."

Khương Tịnh Vân đưa ra một lọ thủy tinh chứa chất lỏng màu xanh, nhìn có chút sền sệt. Và một bức ảnh.

Tần Văn nhận lấy bức ảnh và lọ thủy tinh, gật gật đầu. Kỳ thật hắn là tang thi hệ tinh thần biến dị nên vẫn còn giữ được ký ức của mình, chỉ là hắn rất khó khăn để kiểm soát chính bản thân mình.

"Đi đi." Khương Tịnh Vân cười nói.

Tần Văn rời đi sau. Phòng khách liền trở nên an tĩnh hẳn.

Khương Tịnh Vân không nói gì, chỉ là cười cười với hư không.

Qua khoảng 15 phút, cuối cùng Khương Chính Thiên đành phải đi ra, ngồi xuống trước mặt Khương Tịnh Vân. Khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc nhìn Khương Tịnh Vân.

"Ca ca? Ngạc nhiên không?" Khương Tịnh Vân cười tít mắt với Khương Chính Thiên.

"... Không cắn tôi à?" Khương Chính Thiên im lặng một hồi lâu rồi hỏi.

"Thịt vừa thối, vừa dở như vậy ai thèm chứ! Thứ tôi ăn chính là cao lương mỹ vị, thứ phàm nhân như anh thì hiểu cái gì." Khương Tịnh Vân khịt mũi khinh thường.

"Tóm lại, ăn thịt ai chưa?" Khương Chính Thiên chẳng thèm để ý hỏi lại.

"Tôi nói rồi, anh là đầu tiên." Khương Tịnh Vân liếʍ liếʍ môi, vẻ mặt chân thành cực kỳ.

"Không cho phép ăn." Khương Chính Thiên nhíu mày lại, vẻ mặt lạnh băng không cảm xúc mà cảnh cáo.

"Gϊếŧ người tôi còn dám, tại sao lại phải nghe lời anh? Ca ca?" Khương Tịnh Vân một lòng quyết tâm trả thù, kiên quyết không để Khương Chính Thiên thoải mái.

Châm ngôn sống: Anh thoải mái thì tôi sẽ khó chịu, anh khó chịu tôi sẽ rất vui sướиɠ.

"Tôi không quan tâm em làm cái gì, nhưng mà cái gì cũng đừng quá đà, nhất là đừng chạm vào mấu chốt của tôi. Tôi có thể vì ba mẹ mà dung túng em. Nhưng mà tôi chắc chắn sẽ gϊếŧ em nếu em ăn người nào đó." Khương Chính Thiên lạnh băng băng nói.

"..." Khương Tịnh Vân cứng người lại, sau đó cười khổ một tiếng.

Lừa dối! Tôi kiếp trước chưa từng hại ai, anh không tin tôi, gϊếŧ tôi. Kiếp này.... ha... nực cười.

"Ca ca, anh thật là một người anh tốt, tốt tới mức tôi muốn biến anh thành tang thi luôn á." Khương Tịnh Vân cười.

"Đói không?" Khương Chính Thiên phớt lờ hỏi.

"Đói chứ!" Khương Tịnh Vân không chần chừ trả lời.

"Trước khi ăn thì phải làm gì nhớ chứ?"

Khương Tịnh Vân cắn cắn răng trả lời: "Nhớ! Không cần anh nhắc! Tôi tự biết phải đi rửa tay, làm như tôi còn là tang thi 3 tuổi trước kia không bằng. Tôi muốn ăn thịt bò ý!"

Khương Chính Thiên nhướng mày, nhưng không nói gì.

Vẫn kén cá chọn canh như cũ. Hắn cảm thấy đệ đệ tiện nghi lúc ăn mới là lúc thành thật nhất.

"Anh nếu không thích đi theo tôi thì có thể rời đi." Khương Tịnh Vân bỗng nhiên nói một câu khiến cho Khương Chính Thiên dừng lại động tác.

"Tôi theo cậu. Tiện thể canh chừng cậu. Cậu đấu không lại tôi."

Khương Tịnh Vân nghe vậy liền cười, ra hiệu để tang thi bên ngoài lui tán.

Nói thật, nếu Khương Chính Thiên dám rời đi, kết quả chính là táng thân ở trong đám tang thi ngoài kia.

Tôi sẽ không nói cho anh: Nếu anh rời đi, tôi sẽ gϊếŧ chết anh và tôi cũng sẽ không nói cho anh, nếu anh chán ghét tôi, tôi sẽ từng ngụm từng ngụm mà ăn anh.

Con trai không được chán ghét ba ba.