Cô Vợ Giả Của Tổng Tài

Chương 38

Kim Tú Ni giúp Đường Kính Chi dọn đồ tới văn phòng mới. “Chị xem thế nào? Cách sắp xếp được chứ?"

Đường Kính Chi nhìn quanh, gật. “Cũng được. “Chị thích là được rồi. Vậy em đi pha cà phê cho chị nhé. Kim Tú Ni vừa bước ra ngoài, tổng giám đốc đài ABC bước vào. “Người mới không khí mới, tốt lắm. Cô có vừa văn phòng mới này không?" “Được lắm ạ. “Tối nay là lần đầu cô lên sóng giờ vàng, tối đến để cổ vũ Đường Kính Chi để tay lên ngực, nói. “Có chút căng cho cô đó. Căng thẳng lắm hả?" thắng” “Căng thẳng là điều khó tránh mà nhưng tôi có lòng tin ở cô. Cổ lên nhé “Cảm ơn tổng giám đốc

Khi còn lại một mình, cô gọi cho Hàn Dân, “Có chuyện gì không? “không có gì, chỉ là em muốn hỏi công việc của anh ở phương Nam tiến hành thế nào rồi “Vẫn ổn, vấn đề nhà cửa vẫn chưa quyết định, vẫn ở chỗ cũ. Đáng tiếc anh ở đây không nhìn thấy được hình ảnh em lần đầu tiên lên làm phát thanh viên chính ở đài truyền hình, chỉ có thể nói tiếng ủng hộ em" Hàn Dân chép miệng.

Cô mím môi, nhẹ giọng ngập ngừng. “Thật ra "Căng thẳng sao? Cũng khó trách, ước mơ của em đến hôm nay sắp thực hiện rồi. “Nếu như nói cái giá phải trả cho ước mơ này của em quá cao thì sao?" “Sao lại nói vậy?" Hàn Dân chớp chớp đôi mi “Không có gì. Em còn có chuyện phải làm. Nói chuyện sau."

Đã đến giờ phát sóng chương trình trong khung giờ vàng, nhưng tâm trạng của Đường Kính Chi lại không tốt. Trong lúc dẫn, cô cứ thẫn thờ khiến nhiều người lo âu. “Thật kỳ lạ. Hôm nay chị Kính Chi sao thất thưởng vậy?”

Một nữ nhân viên quay sang hỏi Kim Tú Ni. “Suy cho cùng là lần đầu tiên ngồi vào vị trí phát thanh viên chính này, cho dù là phát thanh viên có nhiều kinh nghiệm như chị ấy cũng sẽ có lúc căng thẳng thôi.” “Thì ra Miss hoàn mỹ cũng không phải là người máy siêu hoàn mỹ.

Hoài Linh lần đầu đăng ảnh 6 anh em ruột để mừng sinh nhật em gái útMới đây, trên trang cá nhân của mình, nam danh hài Hoài Linh đã cho đăng tải loạt ảnh gia đình kèm dòng trạng thái chúc mừng sinh nhật em gái của mình...Chi tiếtQCĐường Kính Chi sấy khô tóc cho Tiểu Ân. Cậu bịt chặt hai tai, nói. “Mẹ, con muốn đi làm hòa thượng. “Tại sao vậy?” “Bởi vì làm hòa thượng sẽ không phải gội đầu, đương nhiên cũng không dùng đến máy sấy tóc. Sấy tóc thật đáng ghét. Tiểu Ân bặm môi nói. “Vậy con muốn đi đâu làm hòa thượng?” Cô bước đến “Còn phải hỏi nữa sao. Đương nhiên là đi thiếu lâm tự ngồi cạnh con trai. rồi." “Vậy nếu con đi thiếu lâm tự làm hòa thượng thì con không gặp được mẹ rồi. Mẹ nhớ con thì phải làm thế nào?

Tiểu Ân ngây thơ đáp, "Gọi điện thoại. Bây giờ thế giới phát triển như vậy, thiếu lâm tự nhất định là có điện thoại

Cô chợt ôm con trai vào lòng, “Mẹ sao vậy?" “Không sao cả.

Cậu chui ra khỏi lòng mẹ mình. “Những người học võ như bọn con không giống như con gái đầu, lề mề lầm. Con phải đi luyện công đây. Cậu chạy ra khỏi phòng.

Đường Kính Chi thở dài thườn thượt, phân vân chọn lựa giữa con trai và ước mơ,

Buổi sáng. Tại nhà của Hà Cẩn Ngôn.

Hà Cẩn Ngôn đem ra từng món đặt xuống bàn. “Trứng chiến hành của chị hai, trứng chín của mẹ Hồng, trứng ốp la của chị ba.

Bùi Băng Tâm cười, hỏi, “Cấn Ngôn, hoàng tử của em chưa gọi cho em a? Bây giờ anh ta đã là chồng của em rồi mà." “Ăn bữa sáng của chị đi" Hà Cẩn Ngôn nhét cái bánh bao vào miệng Bùi Băng Tâm. “Nhiều chuyện. Nham Hiểu Hồng và Bùi Trân Ảnh bước vào bếp. "Chào buổi sáng cả nhà. Cẩn Ngôn, em có biết lúc em không có ở nhà chị và mẹ đến cả một ngày cũng không sống nổi, bữa nào cũng ra ngoài ăn. “Vậy chẳng phải tốn tiền lắm sao?” Hà Cẩn Ngôn phết bơ lên bánh mì, nói. “Em cũng không nhẫn tâm để mẹ và chị ngày nào cũng ở nhà ăn mì gói mà. Với lại em và Băng Tâm đi hưởng phúc, chị và mẹ ở nhà ăn ngon chút chứ. “Hai người không biết Cẩn Ngôn ở bên ngoài đã nếm bao khổ cực đâu.”

Hà Cẩn Ngôn lén đá vào chân Bùi Băng Tâm, ý muốn cô ngừng nói. “Cẩn Ngôn nếm khổ cực gì?” Nham Hiểu Hồng hỏi. “Đâu có khổ cực gì đâu ạ, chỉ là chuyện của cô nhi viện bận một chút thôi mà.

Bùi Băng Tâm tiếp lời Hà Cẩn Ngôn. “Đúng đó. Cẩn Ngôn bận lắm. “Vậy à!” Nham Hiểu Hồng cắn một miếng bánh mì, nói. "Phải rồi Cần Ngôn, chuyện của cô nhi viện không sao rồi con mau quay về làm việc đi, nếu không cứ nghỉ phép thường xuyên như vậy sẽ bị trừ lương hết đó. “Chuyện này mẹ không cần phải lo. Con đã quyết định sẽ quay về S.K. làm việc lại rồi. Vả lại chẳng phải chị hai cũng đã tìm được công việc rồi sao? Nếu đã như vậy tháng này chúng ta có thể bình an sống qua ngày rồi”

Bùi Trần Ánh chỉ tay vào người Bùi Băng Tâm, quở trách. “Trong nhà có ba đứa con gáu, chỉ có mình em là không làm gì, em còn có tâm trạng ăn cơm nữa sao?” “Chị hai, cho em xin đi. Cái này là bánh bao, không phải cơm. Bùi Băng Tâm giơ cái bánh bao lên. "Em..."

Nham Hiểu Hồng giãn hòa. “Được rồi. Tất cả đều là con gái ngoan của mẹ. Nào, ăn đi.”

Mọi người vui vẻ ăn điểm tâm.

Ăn xong, Hà Cẩn Ngôn đến khách sạn S.K. làm việc trở lại. Cô mở hé cửa phòng của Lâm Vũ Phi, thấy không có ai mới bước vào dọn dẹp. Cô vừa làm vừa lầm bầm: Lâm Vũ Phi, anh hoàn toàn không thể ảnh hưởng được tôi đâu. Trước đây cứ coi như tôi và anh có một giao dịch quái ác, cô nhi viện bây giờ cũng an toàn rồi. Cho nên anh hoàn toàn không ảnh hưởng được tôi. Chợt cô nghe có tiếng bước chân vội tìm chỗ nấp.

Lâm Vũ Luân thản nhiên đi vào, ngồi xuống chiếc ghế tổng giám đốc, xoay người ra cửa sổ. Lại Tử Dương đi ngang qua thấy anh bèn quay ngược vào. “Lâm phó tổng, tôi tìm cậu nãy giờ. Sao cậu lại chạy đến đây?” “Tôi chỉ muốn biết ngồi trên chiếc ghế này phong cảnh nhìn thấy được rốt cuộc đẹp như thế nào?" “Cậu ở tổng công ty rõ ràng đã có một phòng làm việc lớn rồi sao còn muốn có một phòng làm việc ở khách sạn này nữa?" "Khách sạn này cũng thuộc về tập đoàn Thiên Phúc mà. Tôi chỉ muốn ở cạnh Lâm tổng nhiều hơn, học hỏi anh ấy nhiều hơn, có vấn đề gì sao?” "Không có gì.

Lâm Vũ Luân về phòng làm việc của mình, Lại Tử Dương đi theo. Lâm Vũ Luân cầm mấy tờ giấy lên hỏi. “Đây là cái gì?" “Những cái này đều là văn kiện liên quan đến các nhà cung cấp của trung tâm thương mại. Ví dụ như cái này chính là hợp đồng thiết kế trung tâm thương mại của chúng, do chúng ta dừng công việc vi phạm hợp đồng cho nên đối phương yêu cầu chúng ta bồi thường tiền vi phạm hợp đồng. Còn cái này đều là chi phiếu bồi thường chờ chữ ký của cậu. “Những tổn thất này gộp lại tổng cộng bao nhiêu tiền? Lại Tử Dương trưng ra vẻ mặt như không kham nổi. "Con số rất lớn, đầu tư nhà đất không tính chỉ tính kế hoạch này l thôi thì tiền bồi thường là hơn một tỷ.” Lâm Vũ Luân sửng sốt. “Hơn một tỷ?" “Đúng vậy! “Còn phải bồi thường danh tiếng thương hiệu. Tôi quả thật không biết tại sao anh tôi lại phải làm như vậy. Lâm Vũ Luân ném xấp giấy lên bàn, vò đầu. “Lâm phó tổng, bây giờ là lúc nào rồi cậu còn nghĩ cho anh ta. Cậu là người chịu trách nhiệm hạng mục lần này, tất cả các hợp đồng đều lưu lại chữ ký của cậu. Ý của tôi là hơn một tỷ này toàn bộ là bị lỗ trên tay cậu. Đến cuối năm tất cả thành tích của cậu sẽ lên giấy trắng mực đen làm thành báo biểu cho hội đồng quản trị xem. Cho nên lần này Thiên Phúc thất bại về trung tâm thương mại, mất mặt ở bên ngoài lại chẳng phải Lâm tổng mà là cậu “Ý của anh là… “Thật ra mấy năm nay bên cạnh Lâm tổng đã hy sinh không ít mấy vai như thế này. Tôi không ngờ anh ta cũng dùng cách này để đối phó với cậu. Tôi nghĩ không chừng do cậu là em trai anh ta, anh ta vì muốn củng cố quyền thừa kế mới làm như thế này. Chẳng hiểu vô tình hay hữu ý mà Lại Tử Dương gieo vào đầu Lâm Vũ Luân những lời không tốt về Lâm Vũ Phi để hai anh em đấu đá lẫn nhau.