Cô Vợ Giả Của Tổng Tài

Chương 26

Lại Tử Dương điều tra chỗ ở mới của Đường Kính Chi rồi nói cho Lâm Vũ Phi biết. "Lâm tổng, ba người bọn họ đã chuyển sang khách sạn Nhật Lệ nhưng sáng sớm mai họ sẽ ra Bắc. “Tôi biết rồi.” Lâm Vũ Phi nói nhỏ, đứng bên cửa sổ trầm tu.

Buổi sáng. Nhà hàng ở khách sạn Nhật Lệ.

Tiểu Ân cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, Đường Kính Chi hỏi. “Sao con không ăn đi? Đây không phải mấy thứ con muốn gọi sao?" “Mẹ, chúng ta không thể ở đây thêm vài ngày nữa sao? Mẹ xem chúng ta còn chưa chơi gì cả không biết chừng còn được gặp ba nữa”

Nghe con nhắc tới ba, Đường Kính Chi buông thìa, vẻ mặt vô cảm.

Hán Dẫn đáp thay. "Tiểu Ân, đợi công việc ở đây của chú ổn định rồi lại đón cháu đến phương Nam được không?

Đến lúc đó cho cháu quyết định, cháu muốn đi đâu chơi thì chơi, nhé?” “Cháu không sao cả. Cháu sẽ đợi lần sau mẹ được nghỉ phép lại theo mẹ đi chơi." Tiểu Ân nhìn mẹ mình, nói. Đường Kính Chi cười mỉm xoa đầu con trai, nói với Hàn Dân. “Anh thật sự muốn tiếp nhận công việc này ở lại phương Nam à? Quyết định này có phải là hơi đột ngột không?”

Mai Siêu Phong” Dương Lệ Bình: Nhan sắc như thiếu nữ dù đã qua tuổi 60Ở tuổi 60, nữ diễn viên thủ vai Mai Siêu Phong trong “Anh hùng xạ điêu” Dương Lệ Bình vẫn khiến fans ngỡ ngàng vì trẻ trung như thiếu nữ...Chi tiếtQCHàn Dân lấy khăn giấy chùi miệng, nói. "Dù sao mấy người tìm anh hợp tác cũng là bạn lâu năm. Họ đồng ý để anh làm tiết mục mà mình muốn. Anh cũng chưa lập gia đình, vì vậy sao không thể ở lại chứ trừ phi có nguyên nhân nào đó quan trọng hơn khiến anh ở lại đây.”

Đường Kính Chi hiểu lời anh nhưng cô vẫn vờ như không hiểu. “Vắng đi một đồng nghiệp như anh thật sự rất đáng tiếc nhưng vẫn phải chúc cho sự nghiệp và cuộc sống của anh ở đây đều thuận lợi.” Cô nâng ly rượu lên. “Vậy cháu cũng chúc cho chú Hàn Dân mã đáo thành công.” Tiểu Ân cầm ly nước ngọt của mình, giơ lên. “Cảm ơn" Hàn Dân cụng ly, uống một ngụm.

Sân bay.

Tiểu Ân đeo ba lỗ trên vai, ngó nghiêng tứ phía. Đường Kính Chi hỏi. "Sao thế?” “Sao không có ai tới tiến chúng ta hết vậy mẹ?” “Hôm qua chú Hàn Dân đã đi ăn cùng chúng ta rồi, hôm nay chú ấy có việc quan trọng nên mẹ bảo chú ấy đừng tới. Con đừng lo không gặp chú ấy, ngồi máy bay vài tiếng đồng hồ là tới phương Nam à?” “Thật hả mẹ? Vậy khi nào chúng ta ngồi máy bay đến đây nữa?” Tiểu Ân phấn khởi hỏi. “Gần đây mẹ làm việc hơi mệt, đợi khi nào công việc của mẹ thư thả cái đã." “Về nhà con sẽ mát xa cho mẹ “Được thôi. Cô véo má con trai.

Lâm Vũ Phi đứng phía trước. Tiểu Ân nhìn thấy và reo lên. “Ba. Nhưng nhìn thấy sắc mặt của mẹ, cậu không dám chạy lại gần anh. “Có thể cho anh nói chuyện với Tiểu Ân một chút không?"

Lâm Vũ Phi bước lại, nói.

Đường Kính Chi cúi người nói với Tiểu Ân. “Chào tạm biệt đi... chúng ta sắp phải đi rồi.” Nhìn thấy vẻ mặt thèm khát của đứa con mong nhớ ba, cô nói. “Qua đó đi." Tức thì, Tiểu Ân chạy lại bá cổ Lâm Vũ Phi. Anh xoa đầu thắng bé. “Về nhà rồi phải ngoan đấy. Khi nào rảnh ba sẽ đến thăm con. “Thật không ba? Ba sẽ ngồi máy bay đến thăm con chứ? Mẹ nói rồi từ nhà con tới phương Nam gần lầm, ngồi máy bay vài tiếng đồng hồ là tới à. Lần sau con sẽ ngồi máy bay tới thăm ba" “Con nói rồi đấy nhé, ba sẽ đợi con. Lâm Vũ Phi búng mũi câu. “Đi thôi, Tiểu Ân

Đường Kính Chi dẫn con trai vào bên trong. Tiểu Ẩn ngoái đầu lại, vẫy tay. Lâm Vũ Phi cũng vẫy lại.

Lâm Vũ Luân bước đến sau lưng Lâm Vũ Phi. "Anh" “Vũ Luân, sao em lại ở đây?” Lâm Vũ Phi ngạc nhiên hỏi. “Em vừa tiến một khách hàng. Nếu em nhìn không lầm thì cô gái lúc nãy là Đường Kính Chi phải không? Lâm Vũ Phi chỉ gật, quay người đi. Anh và Lâm Vũ Luân đến quán cà phê gần sân bay. “Quả nhiên anh vẫn nghĩ đến chị ấy “Thật ra anh và cô ấy từ lúc kí đơn ly hôn đã kết thúc rồi. Thứ mà anh quan tâm là “Thì hãy đi theo đuổi thứ anh muốn có đi. Đã bao giờ anh nghe tiếng nói từ con tim mình chưa? Còn nhớ năm đó không phải em đã bỏ qua mọi lời phản đối tự mình ra ngoài mở công ty sao?” Lâm Vũ Luân cất giọng xa xăm. “Có lẽ trong mắt anh và ba mẹ, em là kẻ thất bại nhưng đây lại là điều khiến em rất tự hào. Vi em muốn thử xem bản thân mình rốt cuộc có bao nhiều năng lực. Trong tim em luôn có một tiếng nói mách bảo rằng em cần phải làm như vậy. Nếu như được lựa chọn lại, em vẫn sẽ chọn như vậy. Em đã đem hết những gì thật lòng nói với anh rồi vậy cũng phiền anh vứt mấy cái sự kiên trì vô nghĩa đó đi. Cho dù kết quả là thất bại thì có làm sao chứ?" Anh nhìn đồng hồ, “Báo cáo Lâm tổng, em phải đi họp, Mảnh đất cô nhi viện đó tuần sau là giải quyết xong. Việc của trung tâm mua sắm còn nhiều chi tiết cần phải bàn bạc. Em phải về đây." Anh đứng lên. Như sực nhớ ra chuyện gì, anh quay người lại nói. “Hãy nghe trái tim muốn gì, làm những điều mình muốn.”

Lâm Vũ Phi vẫn ngồi ở vị trí cũ, ngẫm nghĩ. Bùi Trân Ánh tiễn hai chị em Bùi Băng Tâm và Hà Cẩn Ngôn ra cổng, dặn. “Đi đường cẩn thận đó. Ở bên ngoài đừng có đem rắc rối gì cho chị đấy." “Mấy cái này phải để bọn em nói với chị mới đúng. Hà Cẩn Ngôn dẫu môi. “Ý gì đấy? Bình thường là chị nhường mấy đứa thôi. Mấy đứa nghĩ bà chị hai này vô dụng lắm hả?” “Có ích, chị là có ích nhất. Nhưng nói thật là mẹ Hồng phải nhờ vào chị hết đó. “Yên tâm. “Nhưng Cẩn Ngôn à, mấy ngày nay chỉ có mẹ và chị hai ở nhà, chị vẫn có chút không yên tâm. Bùi Băng Tâm nói. "Được rồi. Mấy đứa lằng nhằng thật đó. Ở nhà đã có chị thì không phải lo gì nữa.

Hà Cẩn Ngôn và Bùi Băng Tâm vẫy tay tạm biệt Bùi Trân

Ánh rồi đi đón taxi tới sân bay.

Thành phố X., Phương Bắc.

The Oriental Jade hotel.

Vừa đến, Bùi Băng Tâm chạy ngay vào nhà vệ sinh còn

Hà Cẩn Ngôn thì tiến về phía quầy tiếp tân, nói bằng tiếng Anh. “Xin chào, tôi tìm chủ tịch Cao. Tôi là Hà Cẩn Ngôn.

Tôi đã hẹn sẽ bàn một số chuyện với ông ấy. "Là thế này, chỉ tịch của chúng tôi đã ra ngoài thị sát, phải ba ngày sau mới quay lại. “Vậy à!” “Xin lỗi, vừa nãy cô nói cô họ Hạ phải không?” "Phải." “Chủ tịch đặc biệt dặn dò ông ấy có việc quan trọng phải ra ngoài. Ông ấy có nhờ chúng tôi chuyển lời xin lỗi đến cô. Phòng của cô chúng tôi đã chuẩn bị xong cả rồi. Đây là thẻ phòng của cô. Nhân viên đưa chìa khóa ra. “Cảm ơn.” Cô nhận lấy, nói. “Tôi muốn đặt phòng." Một vị khách đi tới và nói.

Nhận ra giọng nói khá quen thuộc, Hà Cẩn Ngôn quay sang và trố mắt. "Lâm Vũ Phi.”

Lâm Vũ Phi cũng nhận ra sự có mặt của cô, há mồm. “Sao cô lại ở đây?” “Tôi... tôi cần phải nói cho anh biết à?” “Cũng đúng, chẳng liên quan gì đến tôi hết." Lâm Vũ Phi nhận thẻ rồi gọi cho ai đó. “A lô, Hữu Vinh. Mình đến khách sạn rồi. Đến chỗ mình đi.