Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu

Chương 146

Editor: Hạ Uyển

Beta: Diệp Song Nhi

**************

Không có người không thức thời bám lấy người bên cạnh nữa, cuối cùng biểu cảm của Giang Diệc mới dễ nhìn hơn chút.

Cuộc sống đại học trôi qua còn nhanh hơn cả cấp 3, Giang Diệc còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, thì đã đến năm 4 đại học rồi.

Một năm này, thi nghiên cứu thì tiếp tục học tập, không thi nghiên cứu thì bắt đầu bận rộn với công việc sau này.

Giang Diệc và Tư Kinh Mặc thì vẫn ổn.

Từ khi Tư Kinh Mặc vào đại học, đã bắt đầu xử lý chuyện của công ty trong nhà. Lên năm 2 đại học, Tư Kinh Mặc bắt đầu tự đăng ký thành lập công ty, qua một năm kinh doanh, đến năm 3 đại học thì công ty dần dần đi vào quỹ đạo.

Mặc dù lợi nhuận của năm đầu tiên không nhiều, nhưng ít ra thì cũng có được một chỗ đứng.

Giang Diệc thì thoái mái hơn nhiều.

Kể từ năm nhất đại học, cậu đã tiếp nhận bản thảo hợp tác trên các trang web, dần dần nổi tiếng trên Weibo, mỗi một năm người muốn hợp tác với cậu nhiều không kể xiết.

Thậm chí vào năm nay, lịch trình làm việc của Giang Diệc đã được xếp kín.

Giang Diệc cũng không định đi tìm việc làm, cậu chuẩn bị thành lập một phòng làm việc của mình, nhưng dù sao giờ năng lực và tinh lực của cậu có hạn, nên chuyện này tạm thời bị gác lại, đợi năm sau tốt nghiệp rảnh rỗi rồi tiếp tục làm.

Gờ cậu tranh thủ thời gian rảnh, vừa hoàn thành bản thảo cho bên A, vừa bắt đầu chuẩn bị từ từ.

Trong lúc làm có gì không hiểu thì cậu sẽ hỏi Tư Kinh Mặc. Nếu có chuyện gì mà Tư Kinh Mặc không giải quyết được thì còn có Giang Húc hỗ trợ.

Giang Diệc chỉ để đó rồi đi làm là được.

Khi Tống Nhân biết ý định này của Giang Diệc, đã giới thiệu thông tin liên lạc của một số bạn bè cho Giang Diệc, coi như cho cậu con đường phát triển.

Năm 4 đại học không cần phải đến trường mỗi ngày, nên Giang Diệc và Tư Kinh Mặc dứt khoát trở về Tấn Thành.

Công ty của Tư Kinh Mặc cũng ở đây, còn Giang Diệc thì không quan trọng lắm, cậu ở đâu thì cũng làm việc được.

Để cho Tư Kinh Mặc tiện đi làm, Tư Nhiên đã bỏ tiền ra mua một căn hộ chung cư ở trung tâm thành phố cho hai người. Lúc đầu ông muốn mua biệt thự nhưng bị Tư Kinh Mặc từ chối.

Giang Diệc không có yêu cầu cao về nhà ở, chỉ cần có thể ở cùng Tư Kinh Mặc, với cậu mà nói chỗ nào cũng như nhau.

Vào năm nhất người nhà hai bên đã gặp nhau rồi.

Tư Nhiên và Đại Nhã rất thích Giang Diệc, nhưng dù sao thì với bệnh tình của Đại Nhã, Giang Húc không thể nào để Giang Diệc ở chung với bọn họ được.

Tư Nhiên rất hiểu lý lẽ, biết điều mà Giang Húc đang lo lắng, nên ông nói thẳng là để hai người họ ở riêng là được rồi. Người làm ba mẹ này sẽ không thường xuyên làm phiền họ.

Lúc này Giang Húc mới gật đầu, điều ông lo lắng duy nhất chỉ là vấn đề gia đình của Tư Kinh Mặc, đối với Tư Kinh Mặc, Giang Húc đã nhìn nhiều năm rồi, biết Tư Kinh Mặc là người như thế nào.

Sau lần gặp mặt đó, hai nhà thường xuyên ăn cơm cùng nhau. Giang Diệc đã đến nhà Tư Kinh Mặc rất nhiều lần, nhưng ít nhiều vẫn cảm thấy khó chịu.

Đặc biệt là khi cậu nghĩ đến những chuyện Đại nhã đã làm trước kia, nói cậu không oán hận người trước mặt, rõ ràng là giả.

Ngay cả Tư Kinh Mặc bây giờ cũng không tha thứ cho Đại Nhã.

Hắn chỉ học cách chấp nhận, chấp nhận Đại Nhã là mẹ của hắn.

Tư Nhiên biết rõ ý nghĩ của Tư Kinh Mặc, nhưng không ép Tư Kinh Mặc phải làm điều gì cả.

Dù sao thì Tư Kinh Mặc cũng không nợ bọn họn điều gì, còn người làm ba mẹ như họ lại nợ Tư Kinh Mặc rất nhiều.

Một năm sau, Giang Diệc và Tư Kinh Mặc tốt nghiệp đại học.

Cùng năm đó, Giang Diệc bắt đầu thành lập phòng làm việc của mình.

Hai năm sau, công ty của Tư Kinh Mặc đi vào quỹ đạo, vô số công ty chìa cành ô liu* ra với hắn. Nhưng sau khi biết thân phận của Tư Kinh Mặc thì lại chùn bước.

(*)  Chìa cành ô liu: Ngỏ lời mời, đưa tay giúp đỡ, có ý muốn hợp tác,...

Ai cũng biết, ngôi sao đang lên trong giới kinh doanh này là con trai duy nhất của Tư gia, đồng thời là con rể của Giang gia ở Giang Thành.

Mặc dù hai nhà tạm thời vẫn chưa chính thức đính hôn, nhưng trong giới thượng lưu, ai cũng biết tiểu thiếu gia của Giang gia và công tử của Tư gia đã ở bên nhau nhiều năm rồi. Giờ chưa đính hôn, không chừng lần sau truyền ra tin tức, đã là gửi thiệp mời cho mọi người.

***

Hai năm nay Giang Diệc bề bộn nhiều việc, phòng làm việc vừa đi vào hoạt động, mọi chuyện cậu đều phải tự làm, thời gian ở nhà còn ít hơn người làm tổng giám đốc là Tư Kinh Mặc.

Rất nhiều lúc, Tư Kinh Mặc đã tan làm rồi, Giang Diệc còn đang tăng ca ở phòng làm việc.

Tư Kinh Mặc thường xuyên phải đợi ở bên ngoài nửa tiếng.

Giang Diệc thấy rất ngượng vì đã bắt Tư Kinh Mặc phải đợi lâu như vậy.

Tư Kinh Mặc thì không để ý lắm, chỉ là thường nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Giang Diệc, hắn rất đau lòng.

Khoảng thời gian này Giang Diệc gầy đi rất nhiều, sờ trên người chẳng thấy miếng thịt nào.

Giang Diệc và Tư Kinh Mặc không muốn người giúp việc đến quấy rầy thế giới của hai người bọn họ, cho nên trong nhà ngoại trừ hai người thì không có người nào khác.

Tư Kinh Mặc hiểu rất rõ khẩu vị của Giang Diệc, việc nấu cơm trong nhà đa phần đều là Tư Kinh Mặc tự làm.

Món ăn tuy đơn giản nhưng thắng ở chỗ tốt cho sức khỏe. Đồng thời càng quan trọng hơn là, hương vị cũng không tệ lắm.

Về đến nhà, Tư Kinh Mặc sẽ giục Giang Diệc đi tắm, còn hắn thì xoay người đi vào phòng bếp.

Hôm nay Giang Diệc rất mệt mỏi, tắm rửa xong thì lại thấy đói. Quần áo cũng không thèm mặc, chỉ choàng một chiếc khăn tắm, tóc còn đang chảy nước, cậu đã đi ra ngoài.

"Đói bụng à?" Tư Kinh Mặc hơi xoay người lại nhìn Giang Diệc.

Giang Diệc lười biếng đi tới, dúi đầu vào cổ của Tư Kinh Mặc, hơi thở ướŧ áŧ dán vào bên tai hắn.

"Ừm." Yết hầu Giang Diệc phát ra âm thanh lười biếng.

Một tay Tư Kinh Mặc cầm nồi, một tay cầm lấy tay Giang Diệc: "Sắp xong rồi."

Nói xong, động tác trên tay Tư Kinh Mặc ngừng lại, quay đầu lại nhìn Giang Diệc: "Kỳ phát tình của cậu sắp đến à?"

Giang Diệc hít hít mũi, lúc này cậu mới phát hiện mùi tin tức tố trong không khí hơi nồng.

"Hình như vậy." Giang Diệc nói.

Trong mấy năm này, theo quan hệ càng ngày càng thân mật của hai người, chuyện thân mật hơn họ cũng đã làm rồi. Chỉ là rột cuộc Tư Kinh Mặc vẫn thương Giang Diệc, nên hai người họ vẫn chưa tiến đến bước cuối cùng.

Mấy lần trước khi kỳ phát tình của Giang Diệc đến, Tư Kinh Mặc đều đánh dấu tạm thời. Nhiều lần sau đó, đánh dấu tạm thời không thể nào ngăn kỳ phát tình của Giang Diệc hoàn toàn nữa, sau khi Giang Diệc được Tư Kinh Mặc đánh dấu tạm thời, cậu sẽ tiêm thêm thuốc ức chế.

Hai người đều bảo vệ rất tốt ranh giới cuối cùng, không có ai dẫn đầu vượt qua lôi trì.*

(*) Vượt qua lôi trì: hiểu nôm na là vượt qua một ranh giới, giới hạn nào đó.

Lần này Giang Diệc cũng giống như lần trước, trực tiếp duỗi cổ ra trước mặt Tư Kinh Mặc, ra hiệu cho hắn: "Cắn đi."

Ánh mắt của Tư Kinh Mặc tịch mịch trong nháy mắt, đồ ăn trong nồi vẫn đang sôi ùng ục, hắn đưa tay tắt bếp.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua cùng cổ bóng loáng của Giang Diệc, ngón tay chạm vào tuyến thể, mang theo từng đợt run rẩy. Cơ thể Giang Diệc rất nhạy cảm với mùi tin tức tố của Tư Kinh Mặc, lập tức không không chịu nổi, chân còn hơi mềm đi.

Lúc này Tư Kinh Mặc mới ôm người vào trong ngực, cúi đầu thả một nụ hôn lành lạnh xuống tuyến thể của Giang Diệc.

Giang Diệc khẽ hừ một tiếng, trong mắt hiện lên chút hơi nước.

"Ăn cơm trước đã." Tư Kinh Mặc khắc chế nói.

Giang Diệc thở hổn hển, khẽ gật đầu chứ không cự tuyệt. Chỉ là vất vả lắm cậu mới có được tin tức tố mà cậu muốn, lúc này lại bảo cậu phải ngồi xa Tư Kinh Mặc một chút, Giang Diệc không thể làm được.

Một đoạn thời gian sau đó, Giang Diệc cực kỳ dính Tư Kinh Mặc, chỉ thiếu nước dán luôn lên người hắn thôi.

Nhiều năm qua đi, trên người Tư Kinh Mặc đã mất đi vẻ đơn bạc của thiếu niên, quần áo ôm lấy một thân cơ bắp. Tin tức tố mạnh mẽ thuộc về Alpha, chỉ vừa ngửi thấy đã khiến người ta thấy nhũn cả chân.

Lúc ăn cơm, Tư Kinh Mặc ôm Giang Diệc để cậu ngồi trên đùi mình, da thịt kề nhau, để tin tức tố có thể trấn an cảm xúc Giang Diệc tốt hơn.

Sau khi ăn cơm tối xong, Giang Diệc còn không cho Tư Kinh Mặc đi tắm, cứ quấn hắn mãi không buông

Đôi mắt Tư Kinh Mặc dần tối đi, trực tiếp ôm Giang Diệc lên đi về phòng ngủ.

Khóe miệng bắt đầu cọ vào nhau, truyền lại nhiệt độ của đối phương, mang theo sự run rẩy từ tận sâu tâm hồn.

Mùi tin tức tố trong phòng càng nông hơn, âm thanh truyền đến đủ để người to đỏ bừng mặt.

Khi kết thúc đã là một tiếng sau, Tư Kinh Mặc đi vào phòng tắm trước, đổ đầy nước vào trong bồn tắm, sau đó ôm Giang Diệc cùng ngâm một lát.

Nét ửng hồng trên mặt Giang Diệc còn chưa tan, trên người Tư Kinh Mặc có chút dính dính.

Tư Kinh Mặc nhẹ nhàng ôm Giang Diệc, vừa nhẹ nhàng rửa sạch cho cậu, vừa nhẹ giọng trấn an Giang Diệc, thỉnh thoảng hắn lại đặt vô số nụ hôn quyến luyến trên thân thể của cậu.

Chờ đến khi tắm xong, Giang Diệc đã sớm ghé vào người Tư Kinh Mặc ngủ thϊếp đi.

Tư Kinh Mặc lau khô thân thể cho cậu, rồi ôm người trở về giường.

Giang Diệc lăn một vòng trên giường, hô hấp dần dần nhẹ đi.

Tư Kinh Mặc cúi người, đặt lên trán Giang Diệc một nụ hôn. Vuốt ve làn da nhẵn nhụi của Giang Diệc, Tư Kinh Mặc nghĩ, cũng đã đến lúc rồi.

***

Một lần khi Giang Diệc kết thúc lịch trình bận rộn của mình, cậu mới nhìn kỹ tin nhắn Tư Kinh Mặc gửi đến, nói cho cậu biết hôm nay hắn phải tăng ca bảo Giang Diệc về trước đi.

Lúc này Giang Diệc mới lấy lại tinh thần. Hình như khoảng thời gian này Tư Kinh Mặc còn bận hơn cả cậu nhỉ?

Lúc này dù Giang Diệc về nhà, cũng không có người ở nhà, trở về cũng không có gì để làm, nên Giang Diệc dứt khoát ở lại làm thêm giờ.

Không quên gửi tin nhắn lại cho Tư Kinh Mặc, nói hắn về thì đón mình luôn.

Tư Kinh Mặc bên kia nhanh chóng trả lời lại.

Giang Diệc nhìn lướt qua, không để ý quá nhiều, tiếp tục làm việc.

Một hai ngày thì Giang Diệc còn không để tâm, chỉ là dần dần, Giang Diệc phát hiện hình như Tư Kinh Mặc càng ngày càng bận.

Lúc trước còn có thời gian để đi đón cậu, dần dần, Giang Diệc thường xuyên phải tự lái xe về nhà.

Thậm chí khi Giang Diệc đã về đến nhà rồi mà Tư Kinh Mặc còn chưa về. Có lúc đã gần khuya rồi Tư Kinh Mặc mới mang theo hơi lạnh về nhà.

Tư Kinh Mặc không về ngủ, Giang Diệc cũng không ngủ được, cậu dứt khoát ngồi trên ghế sofa, vừa vẽ tranh vừa chờ.

Nhiều lần như vậy, không phải là Giang Diệc không nghi ngờ, nhưng hình như cậu không có gì để nghi ngờ.

Nhưng Giang Diệc luôn có cảm giác không thể nào nói rõ được, trực giác nói với cậu rằng, Tư Kinh Mặc đang có chuyện gạt cậu.

Tư Kinh Mặc người này, giống như một cái hũ nút. Có rất nhiều chuyện, nếu như Giang Diệc không hỏi Tư Kinh Mặc sẽ không nói.

Thế là Giang Diệc cứ hỏi thôi.

Chỉ là Giang Diệc không ngờ, lần này cậu hỏi, Tư Kinh Mặc lại không chịu nói.

Giang Diệc càng thấy có chuyện gì đó không đúng, nhưng nhìn vành mắt đen thui của Tư Kinh Mặc, cậu cũng không tiện ép hắn nói. Giang Diệc nghi ngờ là công ty đã xảy ra chuyện, nếu là như vậy, Tư Kinh Mặc không nói cho cậu cũng là bình thường.

Dù sao đại đa số chuyện ở phòng làm việc mà Giang Diệc không hiểu thì đều hỏi Tư Kinh Mặc, giờ chuyện của công ty Tư Kinh Mặc chính hắn cũng chưa giải quyết được, Tư Kinh Mặc nói cho Giang Diệc cũng không được gì.

Còn khiến cho Giang Diệc thêm phiền muộn.

Nghĩ như vậy, trong nháy mắt đã nghĩ thông mọi chuyện.

Giang Diệc dứt khoát không hỏi nữa, chỉ là thỉnh thoảng thừa dịp rảnh rỗi, cậu sẽ bắt đầu học nấu ăn.

Đương nhiên, không có cái gì làm một lần là thành công ngay.

Có một hôm khi Tư Kinh Mặc về nhà, nhìn thấy trên bàn có mấy đĩa đồ ăn đen sì, thật sự không nhịn nỗi nữa mới nói: "Tớ nhớ tớ đã để một ít đồ ăn trong tủ lạnh......"

Giang Diệc rất tức tối, trừng mắt với Tư Kinh Mặc: "Tớ không thể nấu cho cậu à?"

Tư Kinh Mặc thở dài, kéo tay Giang Diệc qua nhẹ nhàng hôn một cái, giọng điệu nghiêm túc: "Tay của cậu dùng dể vẽ tranh và lôi kéo tớ là được rồi. Chuyện nấu cơm cứ giao cho tớ đi."

Lửa giận vừa bùng lên trong lòng Giang Diệc bị dập tắt ngay lập tức.

Ôi chao, người đàn ông này.

Dẻo miệng quá!

Hết phiên ngoại 4.