Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu

Chương 89

Editor: Hạ Uyển

Beta: Diệp Song Nhi

**************

Giang Diệc hoàn toàn không phát hiện ra sự khác thường của Trương Dương, nói với cậu ta vài lời rồi cúp điện thoại.

Nếu đã bắt được người, thì bọn họ cũng nên đến nhanh một chút.

Lúc đầu Giang Diệc định uống thêm bát cháo nữa nhưng giờ thì thôi, vội vàng uống cho xong nửa bát cháo của mình rồi nói với Tư Kinh Mặc dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị xuất phát.

Tư Kinh Mặc đẩy đĩa trứng rán về phía Giang Diệc: "Ăn hết trứng gà đi, bữa sau sẽ không được ăn nữa đâu."

Giang Diệc nghĩ một lát thì thấy đúng là như vậy thật, cậu nhìn nam sinh trước mặt mình: "Cậu không ăn à?"

Tư Kinh Mặc gật đầu nói: "Tôi ăn no rồi."

Giang Diệc thấy trong đĩa còn hai quả trứng rán lòng đào, tiếp tục ngồi xuống, ăn mấy miếng là hết, hai má phình ra, mơ hồ nói: "Đi thôi, tôi gọi tài xế đến đưa chúng ta đi, bây giờ đang đợi ở cổng."

Ánh mắt của Tư Kinh Mặc dời khỏi môi cậu, đưa tờ giấy ăn cho cậu: "Lau miệng đi."

Giang Diệc liếʍ liếʍ khóe miệng, nhận lấy rồi nói cảm ơn.

Ánh mắt của Tư Kinh Mặc lại dừng trên môi Giang Diệc trong chốc lát, 'ừ' một tiếng.

Đợi khi Giang Diệc và Tư Kinh Mặc đến cục cảnh sát, tất cả mọi người đã ở đó, cha mẹ Phương Phàm cuối cùng cũng đã quay về.

Bao gồm lãnh đạo của trường học và giáo viên, kể cả Phương Phàm cũng ở đó.

Trông thấy Giang Diệc, cha mẹ Phương Phàm vội vàng đi đến, rồi cảm ơn Giang Diệc.

Giang Diệc vội xua tay, tỏ vẻ không sao.

Phương Phàm cũng bước đến, nghiêm túc nói cảm ơn với Giang Diệc.

Lúc Giang Diệc thấy Phương Phàm, vô thức nhìn thoáng qua Tư Kinh Mặc, không thấy trên mặt có bất kỳ cảm xúc gì, Giang Diệc mới dời mắt.

Thậm chí sau khi cậu nhìn sang chỗ khác, Giang Diệc cũng không hiểu nổi vừa nãy mình nhìn thế để làm gì.

"Không sao, cậu đã ổn hơn chưa?" Giang Diệc hỏi Phương Phàm.

Phương Phàm cười cười với Giang Diệc: "Tốt hơn nhiều, may mà có các cậu." Nói rồi, Phương Phàm chào hỏi Tư Kinh Mặc.

Tư Kinh Mặc gật đầu mà không nói gì.

Trương Dương thấy hai người cùng nhau đến đây, trong lòng rất tò mò, tò mò hai người giảng hòa như thế nào, kỳ lạ hơn là sao hai người lại đi cùng nhau.

Mà đương nhiên đây không phải là thời điểm tốt để nhắc đến chuyện này, cho nên cậu ta chỉ có thể cố gắng nén xuống những nghi hoặc trong lòng.

Lần này cảnh sát gọi , để xác nhận xem nam sinh này có phải là người đã gọi Phương Phàm đi không.

Thông qua camera, Phương Phàm xác nhận chính là nam sinh này.

Giang Diệc nhìn camera rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi xác nhận điều này, cảnh sát lập hồ sơ và nói kết quả thẩm vấn với bọn họ.

Khi bắt được nam sinh kia, hắn ta đã khai hết mọi chuyện.

Nam sinh đó tên là Phạm Vĩ, lúc trước là học sinh của Nhất Trung, học cùng lớp với Chu Thiên. Vào năm lớp 11, bởi vì không muốn học nữa nên hắn ta đã thôi học.

Học sinh ở tuổi này tìm việc rất khó, Phạm Vĩ cả ngày không có việc gì làm, mỗi ngày đều ra vào quán net hoặc mấy chỗ ăn chơi.

Mấy ngày trước, Chu Thiên đã liên lạc với Phạm Vĩ, đưa tiền mong hắn ta (PV)  sẽ giúp hắn (CT)  làm chút việc.

Nghe đến đây, con ngươi của Giang Diệc bỗng co rụt lại.

Liếc nhìn Tư Kinh Mặc, Giang Diệc mấp máy môi, thật là sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Phạm Vĩ không phải là chủ mưu, chỉ là gần đây hắn ta thiếu tiền, mà chuyện lần này hắn ta chỉ nhận tiền làm việc mà thôi.

Nhưng Phạm Vĩ thật sự không ngờ tới Chu Thiên lại lừa hắn ta.

Chu Thiên mua bình xịt kí©ɧ ŧɧí©ɧ Omega phát tình trên mạng, sau đó đưa nó cho Phạm Vĩ, nói với hắn ta rằng Phương Phàm là đối tượng của mình, lần này hai người muốn chơi một trò khác.

Gần đây Phạm Vĩ rất thiếu tiền, mà Chu thiên thì cho tiền rất hào phóng, thêm việc hắn nói Phương Phàm là đối tượng của hắn, nên Phạm Vĩ không có nghi ngờ gì.

Ngày hôn sau Phạm Vĩ đi tìm Phương Phàm, nói những lời mà Chu Thiên đã dặn dò, mới đầu Phương Phàm rất phối hợp, nên Phạm Vĩ càng không nghĩ đến sẽ có ẩn tình khác.

Khi đến rừng cây, Phạm Vĩ dựa theo lời mà Chu Thiên nói, đã phun sương lên mặt Phương Phàm. Dựa theo kịch bản mà Chu Thien đã nói, lúc này Phương Phàm sẽ giả vờ ngất, sau đó sẽ phối hợp để hắn ta dẫn đi.

Nhưng Phạm Vĩ không ngờ, Phương Phàm sẽ phản kháng?

Lượng thuốc xịt mà Chu Thiên đưa rất lớn, chỉ cần phun một lần đã khiến cho người ta ngất xỉu. Phương Phàm tránh khỏi thuốc rồi bắt đầu kêu cứu.

Phạm Vĩ căn bản không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, không chút nghĩ ngợi mà bắt Phương Phàm. Nhưng Phương Phàm giãy dụa kịch liệt, trong nháy mắt hắn ta hoài nghi có chuyện gì đó sai sai.

Mãi đến khi hắn ta ngửi được mùi vị tin tức tố trên người của Phương Phàm, khi đó hắn ta mới thấy có chuyện không ổn. Nhưng vừa nghĩ tới Chu Thiên đã đưa tiền rồi, nên hắn ta cứ cắn răng mà làm.

Kết quả là gặp được một người, Phạm Vĩ giúp Chu Thiên làm loại chuyện này, lúc ấy đã thấy không đúng rồi, nên hắn ta thấy hơi luống cuống còn nghe tiếng Phương Phàm kêu cứu nên vội vàng bỏ chạy.

Đến khi hắn ta đi ra khỏi trường học, lúc liên hệ lại với Chu Thiên, thì hắn ta mới biết Chu Thiên đã chặn hắn ta từ lâu.

Phạm Vĩ làm chuyện này mà không nhận được tiền, còn thấy cảnh sát tới, lúc đó hắn càng thêm hoảng sợ.

Vốn định bỏ chạy, nhưng trên người hắn ta không có tiền, muốn chạy cũng không được. Sau tìm đại một quán net rồi ngồi đó, còn chưa đến hừng đông thì cảnh sát đã tìm tới.

Phạm Vĩ chột dạ, nên đã kể lại toàn bộ mọi chuyện.

Nhưng lý do mà Chu Thiên bảo hắn ta làm thế thì hắn hoàn toàn không biết.

Phạm Vĩ không biết, nhưng Giang Diệc và những người khác thì có thể đoán được.

Sau khi cảnh sát bàn giao Phạm Vĩ thì nhanh chóng đi bắt Chu Thiên, nhưng lại không bắt được.

Chu Thiên biết hành động của Phạm Vĩ thất bại, Chu Thiên đã mua vé tàu lửa chuyến gần nhất rồi chạy trốn ngay trong đêm. Bây giờ cảnh sát đã phối hợp với lực lượng cảnh sát ở các nơi khác để tiến hành bắt Chu Thiên.

Cha của Chu Thiên - Chu Thái đã sớm đến trình diện, bây giờ đang tiếp nhận điều tra trong phòng thẩm vấn.

Theo như lời ông ta nói, đã mấy ngày rồi Chu Thiên chưa về nhà, mỗi lần sau khi cãi nhau với ông ta, Chu Thiên sẽ bỏ nhà đi mấy ngày, cho nên lần này ông ta cũng chẳng quan tâm đến.

Thậm chí hôm qua sau khi xảy ra chuyện, ông ta cũng không biết chuyện này có liên quan đến Chu Thiên.

Mẹ của Chu Thiên đã khóc đến ngất đi, bà ta không muốn tin là con trai mình sẽ làm ra chuyện này, giờ ba ta đang ngồi khóc trong một phòng thẩm vấn khác.

Cảnh sát yêu cầu Giang Diệc và những người khác đến đây, ngoài việc xác định nghi phạm, thì còn muốn hỏi về mâu thuẫn giữa họ và Chu Thiên.

Cảnh sát đã biết một số chuyện, giờ chỉ muốn biết thêm chi tiết.

Đương nhiên Giang Diệc rất phối hợp, chỉ là cậu không hiểu, nếu như Chu Thiên muốn trả thì, thì cũng phải thù cậu, chứ tại sao lại động đến Phương Phàm?

Tư Kinh Mặc nhíu mày, nói một câu: "Là Trương Dương đã đăng bài viết kia."

Cả người Trương Dương cứng đờ, kinh ngạc trợn to mắt, vô thức nói: "Không phải, tớ chỉ......"

"Cũng có thể." Giang Diệc cũng mở miệng nói: "Nhưng chỉ là có thể thôi, tình huống cụ thể như thế nào, thì chỉ có mình Chu Thiên biết. Hoặc là vì, hắn ta không dám trực tiếp trả thù tớ, nên mới muốn đả thương bạn của tớ, để trả thù."

Tạm thời vẫn chưa thể kết luận chuyện này được, không ai có thể chắc chắn là vì điều gì.

Nhưng cha Trương đột nhiên hỏi: "Trương Dương, con đã đăng bài viết gì?"

Trong phút chốc không có ai nói gì, cha Trương nhìn chằm chằm Trương Dương, tức giận nói: "Nói đi!"

Cả người Trương Dương run lên một lúc sau mới chầm chậm lấy điện thoại trong túi ra, mở diễn đàn rồi đưa cho cha Trương.

Cha Trương im lặng cầm điện thoại, nhìn lướt qua, nhiệt độ trong mắt càng lúc càng thấp.

Mẹ Trương thấy tình hình không ổn, cũng đi tới, sau đó bà nhíu mày.

Mẹ Phương Phàm thấy có điều chẳng lành, vội vàng nói: "Chuyện này còn chưa rõ ràng, còn chưa biết lý do là gì, hai người đừng vội kết luận."

Cha Phương Phàm vội phụ họa: "Đúng rồi, đợi bắt được người thì mới biết đã xảy ra chuyện gì. Tất cả mọi người đừng đoán mò."

Mẹ Trương trả điện thoại lại cho Trương Dương, hạ giọng nói: "Tốt nhất là không liên quan đến con."

"Mẹ!" Trương Dương hơi khó chịu, giờ chuyện gì cũng chưa rõ ràng, vậy mà đã vội định tội cậu ta? Còn nói trước mặt nhiều người như vậy, không chừa cho cậu ta chút mặt mũi nào.

Sau khi cảnh sát nói mọi chuyện với bạn họ, thì nói bọn họ đã có thể về, về nguyên nhân của việc này, bây giờ chỉ có Chu Thiên mới giải thích được.

Ra khỏi cục cảnh sát, bầu không khí giữa họ có hơi ngột ngạt.

Cuối cùng mẹ của Phương Phàm lên tiếng trước: "Được rồi, giờ Phàm Phàm không sao, người cũng đã bị bắt rồi, chúng ta cứ chờ kết quả thôi. Đã giữa trưa rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm đi. Tối hôm qua mọi người đã vất vã giúp chúng tôi chăm sóc Phàm Phàm rồi."

Cha Trương từ chối: "Không cần đâu, mọi người về nghỉ ngơi đi, Phàm Phàm cũng cần nghỉ ngơi, tôi đưa tên tiểu tử này về trước."

Sắc mặt Trương Dương khó coi.

Phương Phàm nhìn Trương Dương, muốn nói vài câu an ủi cậu ta, nhưng cuối cùng không nói gì.

Cha mẹ Trương Dương đưa Trương Dương đi trước, mẹ Phương Phàm lại nhìn Giang Diệc và Tư Kinh Mặc: "Bạn học tiểu Giang và tiểu Tư, các con có phiền nếu dì mời các con ăn trưa không?"

Giang Diệc nghĩ nghĩ nói: "Không sao ạ, dì cứ đưa Phương Phàm về trước đi, tối qua mọi người không nghỉ ngơi tốt, giờ cứ về nghỉ ngơi đi ạ, chờ sau khi bắt được Chu thiên rồi biết lý do thì chúng ta ăn cơm cũng không muộn."

Chỉ là Giang Diệc không ngờ, đến cuối cùng bọn họ cũng không cùng nhau ăn cơm.

Xế chiều hôm đó, phía cảnh sát thông báo đã bắt được Chu Thiên.

Sáng hôm sau, bọn họ lại phải đến cục cảnh sát.

Sau một đêm, Chu Thiên đã khai ra hết, đúng với những gì mà bọ họ đã đoán. Chu Thiên thực sự đã bị Trương Dương chọc giận, nên mới chọn Phương Phàm để trả thù.

Nhưng Chu Thiên cũng thừa nhận, nếu như không có bài viết kia của Trương Dương, có thể cuối cùng hắn ta vẫn sẽ trả thù, nhưng đối tượng hắn ta trả thù không phải là Phương Phàm, mà là Giang Diệc.

Sở dĩ lần này chọn Phương Phàm, là bởi vì Trương Dương và Phương Phàm có quan hệ rất tốt. Hắn ta không thể dây vào Tư Kinh Mặc, hắn ta cứ nghĩ Giang Diệc cũng là Alpha, nhất thời chưa nghĩ ra cách gì, nên mới nhắm vào Phương Phàm.

Theo lời của Chu Thiên, lần này hắn ta muốn làm Phương Phàm ngất rồi ném đại cậu ta vào một chỗ nào đó.

Omega đang phát tình, bị ném bên ngoài như vậy, không cần nghĩ cũng biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Xem hết lời khai của Chu Thiên, Trương Dương hoàn toàn không thể chấp nhận nổi, cậu ta chỉ giễu cợt Chu Thiên vài câu, chỉ vì mấy câu trào phúng này của mình, mà Chu Thiên làm ra loại chuyện này. Bây giờ trở thành lỗi của cậu ta, cậu ta là người đã tổn thương Phương Phàm?

Trương Dương không chấp nhận nổi.

Suýt thì Cha Trương đã tát Trương Dương ngay tại chỗ, cuối cùng cha của Phương Phàm thấy không ổn nên mới ngăn ông lại.

"Được rồi...... Con cái còn nhỏ, thằng bé biết gì đâu chứ? Ở đây nhiều người như vậy, đừng dọa sợ mấy đứa nhỏ khác."

"Mười tám tuổi!" Cha Trương không nhịn nổi lửa giận, chỉ vào Trương Dương mắng. "Trương Dương, con đã 18 tuổi rồi, 18 tuổi có ý nghĩa như thế nào chắc con phải biết biết chứ. 18 tuổi là có thể nhận trách nhiệm hình sự! Mặc kệ con trưởng thành hai chưa, chỉ cần con gϊếŧ người, thì phải ngồi tù! Con có biết chưa?"

"Con cũng đã là một người trưởng thành, con phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm! Dù là lời nói hay việc làm! Chu Thiên đã nói rồi, là bởi vì cái bài viết kia của con nên mới trả thù, sau bây giờ con lại không dám thừa nhận là mình đã làm?"

Trương Dương bị cha Trườn nói đến mức không thể phản bác được.

Nhưng, cậu ta làm vậy không phải để Chu Thiên trả thù ai hết, cậu ta chỉ là .....

"Con......"

"Con không cần giải thích." Cha Trương lạnh lùng nhìn cậu ta. "Lúc về cha sẽ xử lý con!"

Mắt Trương Dương đỏ hồng quay sang chỗ khác.

Phương Phàm nhìn cậu ta, gọi nhỏ: "Trương Dương......"

Trương Dương nghiêng đầu, không để ý đến Phương Phàm.

Đáy mắt Phương Phàm cũng đỏ lên, nhất thời không biết phải làm sao.

Giờ chân tướng đã rõ ràng, hành động của Chu Thiên đã cấu thành tội phạm, sau đó làm thủ túc xét xử là xong.

Mới hai ngày mà Chu Thái đã già đi rất nhiều, tóc hai bên thái dương càng thêm bạc.

Cho dù thế nào, ông ta cũng không nghĩ tới Chu Thiên sẽ làm chuyện khốn nạn như vậy. Ông ta là giáo viên của Nhất Trung, giờ cái mặt mo của ông ta phải để ở đâu đây?

"Con không dạy, lỗi của cha."

Chu Thái nghiêm túc xin lỗi Phương Phàm và cha mẹ cậu, hy vọng bọn họ sẽ không phiền muộn vì chuyện lần này, ông ta cũng không mong họ có thể tha thứ cho Chu Thiên, chỉ là hy vọng chuyện này sẽ không gây ám ảnh cho Phương Phàm.

Mẹ Chu nghe nói như thế, mắng to ngay tại chỗ: "Chu Thái! Anh không cần con của mình nữa sao? Chúng ta xin lỗi họ là vì muốn họ giúp đỡ sau này sẽ giảm hình phạt cho Chu Thiên!"

Chu Thái đẩy mẹ Chu ra, nghiêm nghị nói: "Chu Thiên thành ra thế này, không phải do bà chiều hư sao? Suýt chút nữa nó đã hại Phương Phàm nhà người ta mất mạng! Bà còn muốn giảm hình phạt cho nó? Tôi chỉ muốn tòa phán thêm nhiều năm nữa, để nó ở trong đó cho tỉnh ra! Bà xem nó đã làm ra chuyện gì này?"

Nước mắt mẹ Chu lã chã rơi, giọng nói tràn ngập bi thương: "Con nhà người ta là con, còn tiểu Thiên không phải là con của ông à?"

"Tôi không muốn nói nhảm với bà nữa." Chu Thái mệt mỏi nhắm mắt lại.

Mẹ Chu cười lạnh: "Xem như tôi đã nhìn thấu rồi, tôi sẽ tự nghĩ cách cho con mình, sau này không liên quan gì đến ông nữa!"

Mẹ Chu bỏ lại câu nói này rồi rời đi.

Chu Thái không làm gì cả, thật lâu sau mới xin lỗi mọi người: "Thật có lỗi."

Giọng nói của ông ta có chút nghẹn ngào, đáy mắt còn đọng nước mắt.

Cha Phương Phàm thở dài: "Thầy Chu à, chuyện này không liên quan đến thầy. Chu Thiên đã là người trưởng thành, nó biết chuyện mình làm sẽ gây nên hậu quả gì. Thứ Phàm Phàm chúng tôi cần là lời xin lỗi của nó."

Chu Thái cười cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Nhưng tôi cũng nên xin lỗi, không dạy con nên người, nên đã gây phiền phức cho mọi người."

Xử lý xong chuyện này, đã là xế chiều.

Lúc này, thật sự không có ai có tâm trạng để đi ăn cơm.

Cha Trương kéo Trườn Dương đi về chỗ xe nhà mình.

Phương Phàm thấy thì không đành lòng, chạy đến nói với cha Trương: "Chú ơi, chú...... Chú đừng trách Trương Dương, chuyện này không ai lường trước được, cũng không phải là lỗi của cậu ấy......"

"Được rồi!" Mẹ Trương ôm Phương Phàm từ phía sau, xoa xoa đầu cậu ta. "Phàm Phàm của chúng ta về nghỉ ngơi cho tốt đi nào, dì biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lần này Trương Dương làm sai, con không cần phải giải vây cho nó."

Phương Phàm gấp đến sắp khóc, vội nhìn Trương Dương đã ngồi trong xe: "Trương Dương......

"Được rồi, cậu đi đi." Trương Dương mấy kiên nhẫn nói, cúi thấp đầu không để ý đến ai.

"Sao lại nói với người ta như thế?" Cha Trương mắng.

Trương Dương quay đầu lại, hừ lạnh một tiếng.

Nước mắt của Phương Phàm đảo quanh trong hốc mắt, cậu ta tạm biệt cha mẹ Trương, rồi nói với Trương Dương vài câu.

Trương Dương không để ý đến Phương Phàm, thậm chí không liếc nhìn cậu ta lần nào.

Đáy lòng Phương Phàm khó chịu như bị kim đâm, tràn đầy chua xót.

Nhìn chằm chằm chiếc xe của Trương gia chạy đi. Phương Phàm hồi thần, nhìn Giang Diệc và Tư Kinh Mặc đứng một bên.

"Thật xin lỗi, hôm nay nên mời các cậu đi ăn cơm......" Mắt Phương Phàm đỏ bùng giải thích.

Giang Diệc cắt đứt lời cậu ta: "Ăn cái gì? Cậu về nghỉ ngơi đi, khỏe rồi thì chúng ta từ từ ăn."

Vẻ mặt Phương Phàm thoải mái hơn một chút, nhẹ nhàng gật đầu.

Mấy người tách nhau ra, cha mẹ Phương Phàm lại tiếp tục cảm ơn Giang Diệc và Tư Kinh Mặc, rồi mới dẫn Phương Phàm về.

Sau khi chia tay bọn họ, Giang Diệc cũng phải trở về.

"Vậy tôi về trước." Giang Diệc nói với Tư Kinh Mặc.

Tư Kinh Mặc gật đầu: "Chú ý an toàn, đến nơi thì nói với tôi một tiếng."

"Được." Giang Diệc gật đầu, vẫy tay với hắn rồi lên xe.

Ngồi trong xe, Giang Diệc mới xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức.

Nói đúng ra, chuyện Phương Phàm suýt thì gặp chuyện ngoài ý muốn, cậu không thể thoát khỏi liên quan. Nếu lúc đó cậu ngăn cản Trương Dương, tỏ thái độ cứng rắn hơn một chút, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này.

Nhưng thế sự vô thường, không ai biết trước được chuyện này sẽ xảy ra.

Bốn thiếu niên càng không ngờ rằng, cũng bởi vì chuyện này, đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của bọn họ.

***

Sáng thứ hai, trường học thông báo chuyện xảy ra hôm thứ sáu, bỏ qua tên họ lớp, chỉ nói có một Omega bị tập kích, nhấn mạnh rằng mỗi Omega phải đeo đồng hồ định vị, gặp phải nguy hiểm thì phải báo cảnh sát.

Trường học rất coi trong vụ việc này và tăng cường bảo vệ cho trường, mỗi một học sinh hay công nhân viên chức khi ra vào trường đều phải kiểm tra giấy chứng nhận.

Cho dù trường học không nói là ai gặp nguy hiểm, nhưng chuyện này vẫn bị ngầm truyền ra.

Sau khi tan học, rất nhiều người đến chỗ của Phương Phàm, hỏi thăm tình hình của cậu ta.

Loại chuyện này không thể giấu diếm được, ngay đêm xảy ra chuyện, đã có học sinh tung tên Phương Phàm lên diễn đàn.

Tuy bài viết này nhanh chóng bị xóa, nhưng vẫn có không ít người nhìn thấy.

Nam, nữ sinh ở cái tuổi này, thích bàn tán say sưa về đủ loại chuyện linh tinh mới mẻ.

Nhưng mà người đến chỉ quan tâm Phương Phàm chứ không có ác ý gì, đặc biệt là bạn học ban một rất lo lắng cho người lớp mình. Bạn học cùng lớp hỏi Phương Phàm, chỉ đơn giản là quan tâm đến thân thể của Phương Phàm.

Biết được thân thể Phương Phàm không có vấn đề gì thì tản ra.

Buổi sáng lúc vừa đến lớp Phương Phàm đã phải cười cười với một đám người, đối với những người quan tâm mình cậu ta chỉ cười cười rồi nói mình không sao.

Điều cậu ta nói là thật vì cậu ta đã khôi phục rất tốt rồi.

Thuốc thúc đẩy kì phát tình thực sự đã gây ảnh hưởng nhỏ đến thân thể cậu ta, nhưng sau khi chữa trị thì đã không sao rồi.

Điều duy nhất mà Phương Phàm quan tâm, là hôm nay Trương Dương không đi học.

Giang Diệc không thấy Trương Dương đi học, thì lập tức nhắn tin cho cậu ta nhưng bên kia không trả lời.

Giang Diệc hỏi Tư Kinh Mặc: "Trương Dương không đến lớp, không phải là......"

Tư Kinh Mặc vuốt cây bút máy trong tay, hơi ngẩng đầu nhìn Giang Diệc: "Cậu quan tâm cậu ta thế à?"

Giang Diệc chỉ 'a' một tiếng, hơi hé miệng, cả người cứ ngơ ra.

Tư Kinh Mặc nhìn sống mũi Giang Diệc, một lát sau hắn mới dời tầm mắt, mím môi nói: "Chắc là bị đánh, không sao đâu."

Giang Diệc nhíu mày, còn đang suy nghĩ về câu nói kia của Tư Kinh Mặc.

Quan tâm Trương Dương? Đây không phải chuyện nên làm à? Trong lớp dù là ai không đi học thì cậu cũng hỏi mà.

Càng nghĩ càng thấy không đúng, Giang Diệc chọc chọc người bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Không đúng, bạn học Tư Kinh Mặc này, gần đây cậu bị làm sao thế? Sao thỉnh thoảng cậu lại dỗi người ta thế?"

Động tác viết chữ của Tư Kinh Mặc dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Giang Diệc, mặt không cảm xúc.

Nhìn qua thì thấy hơi vô tội?

Giang Diệc nhìn hắn chằm chằm: "Sao tôi không thể quan tâm người khác chứ? Cậu quản gì rộng thế......"

"Quản rộng gì vậy?" Bỗng nhiên có một giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu Giang Diệc.

Giang Diệc vô thức nói: "Tôi nói Tư Kinh Mặc quản nhiều cứ như mẹ già ấy."

Cậu nói xong, cả lớp yên tĩnh trong nháy mắt, sau đó là vài tiếng cười vang lên.

Giang Diệc ngớ người ra, ngẩng đầu thì mới thấy lão Giả trước đó còn đứng trên bục giảng, không biết đã đứng trước mặt Giang Diệc từ lúc nào.

Giang Diệc: "......"

Mẹ kiếp! Sao không ai nói cho cậu vậy?

Trong lúc luống cuống Giang Diệc vội nhìn Tư Kinh Mặc. Lông mi Tư Kinh Mặc run rẩy, khóe miệng còn vương ý cười.

Chắc chắn là cậu ta cố ý!

Giang Diệc thầm mắng trong lòng, chuẩn bị ngồi im giả chết.

Nhưng hết lần này đến lần khác lão Giả không cho cậu cơ hội giả chết.

Hỏi tiếp: "Mà thôi, đổi một câu hỏi khác nhé, bạn học Giang Diệc, trò làm bài tập xong chưa?"

Sao Giang Diệc không làm bài tập được chứ?

Nghĩ đến đây, cậu chuẩn bị mở sách bài tập ra cho lão Giả xem, sau đó một giây thì cậu muốn ngu người luôn.

Bài tập mà lão Giả giao do chính giáo viên trong trường phát hành. Từ trang 109 đến trang 123 đều là nội dung bài tập, Giang Diệc làm bài rồi, nhưng chỉ làm trang 109, còn lại những bài khác thì không có chữ nào.

Không phải là cậu không muốn làm, mà là cậu quên mất là mình chưa làm bài tập xong!

Hôm thứ 6 làm mất kha khá thời gian, đến cuối cùng còn không ăn được đồ nướng. Thứ 7, chủ nhật cũng vậy, ban ngày Giang Diệc phải ở cục cảnh sát, cục cảnh sát cách nhà Giang Diệc khá xa, tới lui cần hai giờ.

Giày vò nhiều như thế, ngày cuối tuần mà Giang Diệc còn không có thời gian nghỉ ngơi.

Về đến nhà, cậu chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn nằm ngủ một giấc.

Đêm chủ nhật Giang Diệc còn vội vội vàng vàng, cảm thấy quá mệt mỏi, nên cứ đi ngủ luôn, định sáng thứ 2 sẽ mượn vở bài tập của Tư Kinh Mặc chép.

Đợi đến giờ tự học, cậu sẽ chép mấy bài tập này ra giấy nháo rồi làm lại một lần là được.

Nhưng kế hoạch không theo kịp thay đổi, khi Giang Diệc vào lớp học, cậu đã ném hết mấy chuyện này ra sau đầu.

Các bạn học đều quan tâm đến tình trạng của Phương Phàm, Giang Diệc sợ Phương Phàm không ứng phó nổi, nên đã chủ động đến giúp đỡ.

Mãi đến tiết số học đầu tiên, cậu đã hỏi sao Trương Dương không đi học.

Sao cậu có thể nhớ được bài tập toán đã bị cậu vứt trong góc từ lâu chứ?

Lão Giả lật quyển sách, vẻ mặt càng ngày càng bình tĩnh.

"Tốt."

"Rất tốt."

"Vô cùng tốt."

Giang Diệc nghe đến mức kinh hồn bạt vía.

Lão Giả gấp sách bài tập lại, nhàn nhạt nói: "Được rồi, xem ra là bạn học Giang Diệc thấy mình lúc liên kết thi suýt nữa thì max điểm, nên bây giờ rất kiêu ngạo. Bài tập toán cũng không cần làm."

Giang Diệc giải thích: "Không phải, thầy Giả, em......"

"Không cần giải thích." Lão Giả đẩy mắt kính trên sống mũi. "Ra ngoài làm đi, khi nào xong thì vào lớp."

Giang Diệc: "......"

Cầm sách bài tập rồi cầm bút, trước cái nhìn chăm chú của bạn học, Giang Diệc ủ rũ đi ra ngoài.

Chỉ là không đợi cậu ra ngoài Tư Kinh Mặc đã đưng lên đi theo.

Lão Giả nhìn mà ngây ngẩn: "Tư Kinh Mặc, trò làm cái gì đấy?"

Tư Kinh Mặc không dừng bước: "Em cũng chưa làm xong."

Lão Giả: "?"

Những bạn học khác: "???"

Không đầy một lát, Phương Phàm cũng cầm vở bài tập ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Khi kết thúc tiết số học đầu tiên, cả trường đều biết giáo thảo không làm xong bài tập môn toán nên bị lão Giả đuổi ra hành lang làm tiếp.

Bị đuổi ra cùng hắn, còn có một học sinh mới chuyển đến và lớp trưởng ban một là Phương Phàm.

Bước sang tháng 11, thời điểm lạnh nhất là buổi sáng lúc mặt trời chưa ló dạng.

Chỉ cần thở ra, là có thể nhìn thấy khói trắng.

Sau khi hết tiết đầu, có rất nhiều người đứng ở hành lang trước cửa ban một.

Lớp 11, lớp 10, thậm chí còn có cả học sinh lớp 12 sang hóng chuyện.

Giang Diệc nhìn sơ qua, đa số là nữ sinh xinh đẹp, đương nhiên trong đó cũng có vài nam sinh rất đáng yêu. Có rất nhiều người giả bộ vô ý đi ngang qua trước mặt Tư Kinh Mặc, rồi cẩn thận nhìn trộm Tư Kinh Mặc, sau đó vội vàng bỏ đi.

Có một nữ sinh bị bạn bè cố tình trêu chọc, nhẹ nhàng đẩy người bên cạnh khi đi qua trước mặt bọn họ.

Nữ sinh mất trọng tâm, rồi nghiêng qua một bên.

Tư Kinh Mặc ôm Giang Diệc vào lòng, lạnh lùng nhìn nữ sinh trước mặt.

Nữ sinh đâm vào bệ cửa sổ, cho dù bị đau, nhưng vẫn thấy thẹn thùng, ai ngờ vừa nhấc mắt lên nhìn đã đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Giang Diệc, cả người cứng đờ trong phút chốc.

Giang Diệc đã làm xong bài tập, giờ đang cầm bút màu vẽ linh tinh trên giấy để gϊếŧ thời gian, nên bị hành động này của Tư Kinh Mặc làm giật nảy mình, cậu đang định đẩy Tư Kinh Mặc ra, thì nghe nữ sinh bên cạnh kêu đau.

Trong nháy mắt cậu đã hiểu chuyện gì xảy ra, khóe miệng hiện lên nụ cười chế nhạo.

Ra hiệu cho Tư Kinh Mặc thả mình ra, Giang Diệc đóng nắp bút máy lại.

"Aizzzzaa, bạn học, cậu không sao chứ?" So với sự lạnh lùng của Tư Kinh Mặc, thì Giang Diệc ôn nhu hơn rất nhiều.

Nữ sinh nâng mắt nhìn Giang Diệc, rồi vội càng cúi đầu. Nam sinh trước mặt cũng đẹp lắm nhaaaaaa!

"Không, không sao." Nữ sinh nhẹ nhàng nói.

Giang Diệc nhíu mày: "Cậu đến xem Tư ca của bọn tôi hả?"

Nữ sinh thề thốt phủ nhận: "Không có, tôi không phải......"

Ý cười của Giang Diệc càng thêm sâu, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, người thích Tư ca của bọn tôi nhiều lắm, chỉ đáng tiếc."

Nữ sinh kia không ngờ Giang Diệc lại nói với cô nhiều như vậy, đại não cô lúc này không ngừng quay cuồng, nghe được ngữ khí đầy tiếc nuối của Giang Diệc, cô không khỏi hỏi một câu——

"Đáng tiếc gì vậy?"

Giang Diệc nhún vai: "Đáng tiếc Tư ca của bọn tôi đã có Omega mà cậu ấy thích rồi, nên bạn học à, cậu nên thích người khác thì tốt hơn. Đừng yêu cậu ấy nữa, không có kết quả đâu."

Nói xong, Giang Diệc dùng cùi chỏ huých Tư Kinh Mặc một phát: "Có đúng không, Tư ca?"

Sự lạnh lùng trong mắt Tư Kinh Mặc tiêu tán đi sau khi nghe cậu 'Đã có Omega mà cậu ấy thích', Tư Kinh Mặc không phủ nhận chỉ nhàn nhạt 'ừ' một tiếng.

Giọng nói rất nhỏ, nhưng vừa đủ để những người có mặt ở đây nghe rõ.

Hành lang trước cửa ban một im lặng trong nháy mắt, nhưng sau đó thì có càng nhiều người nhìn vào hơn.

Giang Diệc rất hài lòng với sự phối hợp của Tư Kinh Mặc, tiếp tục cười nói với nữ sinh kia: "Không sao đâu, lần sau sẽ tốt thôi. Tư ca là một người thẳng tính không hiểu phong tình, cậu mà ở bên cậu ấy thì sớm muộn gì cũng bị cậu ấy làm cho tức chết."

Lưng của Tư Kinh Mặc cứng đờ, kinh ngạc nhìn Giang Diệc.

Chỉ là Giang Diệc không chú ý đến nét mặt của hắn, còn đang mải mê nói chuyện phiếm với nữ sinh kia.

Hoặc là có thể nói là toàn bộ quá trình cậu đều đang nói xấu Tư Kinh Mặc, mấy thứ linh tinh không thích hợp để nói chuyện yêu đương với người khác.

Đương nhiên, rất nhiều chuyện trong số đó là do Giang Diệc bịa ra, nói giỡn, Tư Kinh Mặc đã có người hắn thích, mặc dù bây giờ xảy ra chút vấn đề, nhưng không thể để người khác có cơ hội được.

Sắc mặt nữ sinh trở nên trắng bệch, thật sự không nghe nổi nữa, nhỏ giọng chào tạm biệt với Giang Diệc rồi bỏ đi.

Giang Diệc nhìn bóng lưng nữ sinh rời đi khe khẽ thở dài.

Sau đó Giang Diệc nói với Phương Phàm ở một bên: "Haizzz, mà Tư ca cũng có ưu điểm có đúng không?"

Phương Phàm không hiểu sao tự nhiên Giang Diệc lại hỏi cậu ta, chỉ có thể đáp lại. Sau đó cẩn thận suy nghĩ một chút, những khuyết điểm của Tư Kinh Mặc mà Giang Diệc đã nói, sao trước giờ cậu ta chưa nghe nhắc đến nhỉ?

Chắc không phải Giang Diệc vì giúp Tư Kinh Mặc cản vận đào hoa nên mới cố ý nói vậy đâu nhỉ?

Phương Phàm hỏi nghi ngờ, không khỏi nhìn Tư Kinh Mặc. Ngay sau đó, Phương Phàm ngẩn người ra.

Đó là thần sắc mà Phương Phàm chưa từng thấy trên gương mặt của Tư Kinh Mặc.

Tư Kinh Mặc luôn rất lãnh đạm, cho dù là người quen hay là người không quen, đều đã quen với sự lạnh lùng của hắn.

Nhưng trong nháy mắt đó, Phương Phàm thấy được trên mặt nam sinh có...... có thể nói là dịu dàng, cho dù cảm xúc kia chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Phương Phàm dám khẳng định, mình tuyệt đối không nhìn nhầm.

Nhưng mà, người luôn lạnh lùng như Tư Kinh Mặc sao trên mặt lại có sự dịu dàng nhỉ?

Nhìn theo ánh mắt của Tư Kinh Mặc, con ngươi của Phương Phàm rung lên, cậu ta nhìn thấy Giang Diệc ngồi trước mặt.

Giang Diệc còn mang theo ý cười, cậu đang giải thích với Tư Kinh Mặc rằng hành vi của cậu vừa rồi không phải là để bêu xấu Tư Kinh Mặc.

"...... Dù sao cậu cũng có Omega mà cậu thích rồi, vì để tránh phiền phức không đáng có thì cậu cần giữ khoảng cách với những Omega khác, có đúng không?" Giang Diệc nói. "Cho nên tôi làm vậy chỉ để giúp cậu thôi, có đúng không, Phương Phàm?"

Phương Phàm hoàn hồn từ trong kinh ngạc, cười cười: "Đúng á."

Thì ra là thế, chỉ đáng tiếc là Giang Diệc chưa phát hiện ra mà thôi.

Vào lúc này, cuối cùng Phương Phàm cũng đã biết, vì sao ngày đó Tư Kinh Mặc lại giới thiệu Giang Diệc như vậy.

"Alpha, yêu thích Alpha."

Sợ là từ lúc bắt đầu, nam sinh trước mặt này đã lập xong kế hoạch rồi.

Phương Phàm tiếp tục cúi đầu làm bài, một lúc sau thì cậu ta dừng bút, kéo ra một đường màu đen thật dài trên sách bài tập.

Ừmmmm....... Lúc đầu Tư Kinh Mặc, có biết Giang Diệc đã phân hóa thành Omega không nhỉ?

Bây giờ khắp lưng của Phương Phàm đều là mồ hôi lạnh.

Nếu thực sự là như thế thì——

Phương Phàm hoảng sợ đưa mắt nhìn Tư Kinh Mặc.

Phát hiện ra ánh mắt của Phương Phàm, Tư Kinh Mặc nghiêng đầu nghi hoặc nhìn cậu ta.

Phương Phàm hốt hoảng, vội vàng thu hồi tầm mắt.

Hít một hơi thật sâu.

Mặc kệ trước đó Tư Kinh Mặc đã nghĩ cái gì, đây cũng là chuyện giữa Tư Kinh Mặc và Giang Diệc, cậu ta không có quyền xen vào.

Phương Phàm gục đầu xuống, chuẩn bị nuốt chuyện này xuống bụng coi như không biết gì.

Đồng thời bây giờ Phương Phàm không có thời gian để quản chuyện của người khác, đã hai ngày Trương Dương không để ý đến cậu ta rồi.

Sáng nay nhắn tin cũng không thấy trả lời.

Phương Phàm là lớp trưởng, mỗi ngày lão Từ sẽ gửi cho cậu ta danh sách xin nghỉ phép của lớp. Cậu ta biết là Trương Dương xin nghỉ, nhưng tại sao lại nghỉ, hay nghỉ để làm gì, cậu ta hoàn toàn không biết.

Trước đây cho dù là lúc nào, chỉ cần Phương Phàm gửi tin nhắn, Trương Dương nhìn thấy sẽ trả lời ngay lập tức.

Bây giờ còn chưa trả lời, chỉ có một khả năng —— Trương Dương không muốn để ý đến cậu ta nữa.

Phương Phàm cười khổ trong lòng, vẻ mặt càng thêm cô đơn, tiếp tục cúi đầu làm bài tập.

Giang Diệc hàn huyên với Tư Kinh Mặc một lúc, phát hiện Phương Phàm ở bên cạnh im lặng không nói lời nào nên quay lại.

"Cậu chưa làm xong hả?" Giang Diệc là người làm xong bài tập đầu tiên trpng ba người, ban đầu, bài tập của cậu còn không nhiều lắm, với Giang Diệc cũng không khó gì, trong một tiết Giang Diệc đã làm xong cả rồi.

Bài tập của Tư Kinh Mặc còn nhiều hơn Giang Diệc, nên làm xong sau Giang Diệc mấy phút.

Phương Phàm đếm đếm, cậu ta còn 5 bài nữa: "Các cậu làm xong rồi à?"

Giang Diệc: "Đúng vậy."

Tư Kinh Mặc gật đầu.

Phương Phàm: "...... Chúng ta không giống nhau."

Tiếng chuông vào học vang lên, tiết này vẫn là của lão Giả.

Giang Diệc đẩy sách bài tập của mình sang bên cạnh, ra hiệu cho Phương Phàm: "Cậu cứ ghi trình tự giải đề, còn đáp án thì đừng tính, chép luôn vào cho bớt việc."

Phương Phàm cũng không khách sáo, nhanh chóng hoàn thành những bài tập còn lại rồi ba người cùng nhau đi vào.

Lão Giả lần lượt kiểm tra vở bài tập của ba người, không quên trào phúng: "Ai da, đáp án giống nhau quá nhỉ."

Giang Diệc cười: "Đúng là được rồi."

Lão Giả nhìn Giang Diệc, sau đó trả vở bài tập cho ba người: "Được rồi, về chỗ đi."

Chuyện đầu tiên Giang Diệc làm khi về chỗ ngồi là xem điện thoại.

Trương Dương đã trả lời tin nhắn, nói là không khỏe nên nghỉ hai ngày.

Giang Diệc bảo cậu ta nghỉ ngơi cho tốt, rồi không nói gì nữa.

Kết thúc liên kết thi, sắp tới là kỳ thi cuối tháng.

Còn một tuần nữa là đến kỳ thi tháng, bầu không khí của ban một lại tiếp tục căng thẳng.

Chuyện ồn ào trên diễn đàn trước đó dần dần bị thay thế bởi chuyện khác—— Tỷ như, giáo thảo thích một Omega.

Mặc dù lời này là do Giang Diệc nói, nhưng Tư Kinh Mặc đã thừa nhận rồi!

Diễn đàn của Nhất Trung nổ tung, vô số Omega khóc lóc kể lể rằng mình thất tình rồi, còn có người cố bảo rằng Omega mà giáo thảo thích chính là mình.

Cũng có người suy đoán người Tư Kinh Mặc thích là ai, nhưng đoán đến đoán đi cũng không ra được gì.

Việc học tập và sinh hoạt quay lại quỹ đạo vốn có, ngoại trừ Trương Dương không đi học, thì không có chuyện gì bất thường.

Sáng thứ 6, Trương Dương đi học lại.

Cậu ta vừa xuất hiện đã tạo ra một trận oanh động nhỏ.

"Ui da, cuối cùng Dương ca cũng đến?"

"Đây là đến chỗ nào vậy? Sao lâu rồi không đến lớp?"

Trương Dương không khách khí nói: "Xéo đi!"

Giang Diệc quay đầu nhìn Trương Dương ở đằng sau, nhìn lướt qua thì thấy trên mặt Trương Dương không có vết thương, bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tới đúng lúc lắm, tiết đầu tiên sẽ làm bài kiểm tra."

Nụ cười trên mặt Trương Dương cứng đờ trong nháy mắt: "Đệt! Môn gì đấy?"

Giang Diệc nhún vai: "Ngữ văn, yên tâm đi. Nhắm mắt cũng làm được."

Trương Dương nghe thế thì nhẹ nhàng thở ra: "Còn may, làm tớ sợ gần chết."

Trương Dương ngồi xuống chưa được bao lâu, Phương Phàm đi vào cửa lớp, cậu ta theo thói quen ngẩng đầu nhìn hàng ghế cuối cùng.

Thấy chỗ trống kia giờ đã có người ngồi, Phương Phàm rất vui, còn chưa kịp cất cặp sách đã vội đi tới.

"Trương Dương! Cuối cùng cậu cũng đi học rồi!"

Trương Dương đang lấy sách vở ra khỏi cặp, nghe thấy tiếng của Phương Phàm thì dừng lại, ý cười trên khóe miệng phai nhạt dần: "Ừ, đến rồi. Nhờ hồng phúc của cậu mà trễ mất mấy ngày."

Cậu ta nói câu này, nụ cười của Phương Phàm cứng đờ.

Giang Diệc cũng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc quay đầu nhìn thoáng qua Trương Dương.

Dường như Trương Dương không phát hiện ra sự khác thường của Phương Phàm, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Phương Phàm sửng sốt một lúc, mới nhỏ giọng nói: "Trương Dương...... Có phải cậu giận tớ không?"

Thần sắc Trương Dương vẫn không thay đổi: "Không có, sao tớ giận cậu chứ? Có muốn giận thì cũng phải là cậu giận tớ, dù sao không phải là tớ, cậu......" Lời còn lại Trương Dương không nói, chỉ nhíu mày, nhìn Phương Phàm, ý là cậu hiểu mà.

Cổ họng Phương Phàm như bị thứ gì đó chặn lại, nửa vời, chặn đến mức trong lòng cậu ta khó chịu, hốc mắt cũng đỏ lên.

Trương Dương vừa trông thấy, đã vội nói: "Ôi, cậu sao thế? Coi như tớ xin cậu, cậu đừng khóc mà. Nếu cậu mà khóc, cha mẹ tớ biết được sẽ không bỏ qua cho tớ."

Đôi mắt Phương Phàm lại đỏ lên, thấp giọng nói: "Tớ biết rồi."

Không ở đó làm gì nữa, Phương Phàm xoay người về chỗ của mình.

Động tĩnh này không nhỏ, nhất thời mọi người xung quanh đều nhìn về phía bên này.

Trương Dương không nói gì, chỉ tiếp tục dọn bàn học.

Giang Diệc nhíu mày, cậu đang muốn xoay qua hỏi Trương Dương, thì cậu bị Tư Kinh Mặc kéo lại, lắc đầu.

Loại chuyện này người ngoài xen vào thì không ổn lắm, đương nhiên là Giang Diệc biết, nhưng thái độ lúc này của Trương Dương có phần quá đáng.

Phương Phàm thích Trương Dương, người của ban một đều biết.

Trào phúng Omega thích mình ngay trước mặt mọi người, đúng là chẳng có tí phong độ nào.

Cho dù là nguyên nhân gì đi nữa, thì Trương Dương cũng không nên làm như vậy.

Đương nhiên Tư Kinh Mặc hiểu ý của Giang Diệc, một lúc sau hắn mới nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ hỏi, giờ học tiết học sớm."

Tiếng chuông tiết học sớm vang lên, Giang Diệc nghe Tư Kinh Mặc nói vậy mới khẽ gật đầu.

Nói về độ thân thiết, thì Tư Kinh Mặc thân với Trương Dương hơn, để Tư Kinh Mặc nói thì sẽ tốt hơn.

Trương Dương và Phương Phàm đã quen biết gì nhiều năm, có hiểu lầm thì nên hóa giải.

Không chỉ có mình Giang Diệc mà tất cả mọi người đều có ý này.

Trương Dương và Phương Phàm thân nhau như vậy, cho dù hai người cãi nhau chắc sẽ hòa hợp nhanh thôi.

Nhưng không ai ngờ tới, mãi đến trước ngày thi tháng cả hai vẫn chưa giảng hòa.

Hết chương 27.