Diệp Phàm bỗng nhiên im lặng.
Hắn ta đứng im tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn nhìn Diệp Đình, giống như không nghe hiểu lời Diệp Đình nói.
Diệp Đình cũng bình tĩnh đứng đó nhìn Diệp Phàm.
Người anh trai trên danh nghĩa này của hắn, đối đầu với hắn nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ vẫn luôn tự phụ tàn nhẫn, nhưng qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Diệp Đình nhìn thấy trên gương mặt Diệp Phàm xuất hiện loại biểu cảm hoang mang không hiểu như một đứa trẻ.
Thời gian chuyển giao tội phạm bị kéo dài, cảnh viên đã gần như mất kiên nhẫn.
Bọn họ khống chế hai cánh tay của Diệp Phàm, cưỡng ép người đi vào trong xe đi toà án.
Diệp Phàm không phản kháng nữa, cũng không kêu la, chỉ im lặng hệt như biến thành người khác.
Toàn bộ hành trình hắn đều lắc đầu, đôi con ngươi hãm sâu trừng lớn, tròng mắt chi chít đầy tơ máu nhìn chằm chằm Diệp Đình, đôi môi nhấp mở vài lần nhưng không thể nói ra nửa chữ nào, giống như đột nhiên mất đi tiếng nói.
Diệp Đình nhìn hắn bị dẫn lên xe, chiếc xe toà án dần dần đi xa.
Diệp Đình đứng tại chỗ một lát rồi vào lại trong xe, nhưng hắn không khởi đông xe mà là hạ cửa kính xe xuống, ngồi ở trong xe im lặng hút điếu thuốc.
Khi điếu thuốc cháy sắp hết, ngón tay Diệp Đình nhuốm mùi khói cần lấy điện thoại đặt trên chỗ để đồ xuồng.
Trên điện thoại có tin nhắn chưa đọc, là ông nội hắn nhắn cho.
Lần này hắn và Diệp Phàm đấu đá nhau quá độc quá ác, động tĩnh quá lớn, kinh động đến cả ông nội đã về hưu luôn mặc kệ mấy chuyện này, biết chuyện Diệp Phàm ở trong nước bị Diệp Đình ném vào tù, ông nội từ trước đến nay tuy vẫn luôn lười phản ứng với mấy ân oán của tiểu bối*, thậm chí còn cảm thấy đây là một loại rèn luyện, nhưng quậy đến nỗi này, cuối cùng ông cũng không ngồi yên được,
Ông nội gửi một đoạn tin nhắn ngắn, nói rằng vài ngày nữa sẽ cùng ba mẹ của Diệp Đình về nước nghỉ phép.
Nói là nghỉ phép nhưng thật ra là về xử lý tranh chấp của bọn họ.
Diệp Đình cũng không vạch trần, chỉ lễ phép trả lời lại một câu rồi bỏ điện thoại xuống, lái xe về công ty.
Lúc tan làm, Diệp Đình nhận được điện thoại của bên toà án, nói rằng Diệp Phàm vốn dĩ rất im lặng nhưng đến lúc ăn cơm tối lại đột nhiên giống như phát điên, vừa đập phá vừa gào thét kêu khóc, đến khi cảnh sát khống chế được hắn, Diệp Phàm còn nôn ra máu, bây giờ đang làm kiểm tra.
Diệp Đình đang dừng bút ở chỗ ký tên, một hồi lâu sau mới nhàn nhạt đáp lại một cậu: “Biết rồi.”
Tắt điện thoại, Diệp Đình buông bút xuống, cầm lấy bức hình chụp Dương Gia Lập trên bàn lên nhẹ nhàng vuốt ve.
Diệp Phàm nói đúng, hắn quả thật rất máu lạnh.
Từ nhỏ đến lớn, trong đầu hắn chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ thân thiết với người khác, hắn tình nguyện một mình mình học tập, một mình mình tập thể hình đánh quyền anh, còn hơn là nói mấy chuyện nhảm nhí với người khác. Hắn hiếm khi đi kết bạn, thậm chí đối với ba mẹ mình và những bậc trưởng bối, hắn cũng chỉ là kính trọng chứ không hề có mấy hành động thân thiết nào.
Cũng chính vì vậy cho nên mặc dù Diệp Phàm cùng chảy trong người dòng máu của nhà họ Diệp với hắn nhưng một khi hắn trả thù thì sẽ không nương tay một chút nào.
Thậm chí hắn còn không cảm thấy Diệp Phàm có gì đáng để đồng tình cả.
Hôm nay Diệp Phàm nghĩ Vương Dương đã chết, náo loạn chết đi sống lại, còn nôn ra máu, nhưng nếu đổi lại hôm nay hắn nghe thấy tin Dương Gia Lập chết.
Hắn sẽ mạnh tay gϊếŧ chết tên hung thủ, sau đó không chút do dự đi theo Dương Gia Lập.
Người khác cảm thấy hắn máu lạnh, nhưng hắn chỉ là đem tất cả nhiệt huyết sục sôi của mình đặt hết lên người Dương Gia Lập.
Cả đời này, đến tận bây giờ cũng chỉ có mỗi Dương Gia Lập là hắn muốn thân mật, thương cậu thế nào cũng thương không đủ.
Nếu ai dám đυ.ng đến Dương Gia Lập, cho dù là cùng huyết thống, hắn cũng tuyệt đối không nương tay.
Xử lý xong phần công việc cuối cùng, Diệp Đình đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, lái xe đi đến bệnh viện.
Khi đi đến khoa nội trú, hắn thấy Dương Gia Lập chống cằm ngồi trên ghế dài trước cửa, ánh mắt ngây ngốc ngơ ngác.
Diệp Đình bước nhanh tới, hắn ngồi xuống bên cạnh Dương Gia Lập, nhẹ nhàng ôm người vào lòng mình,
Dương Gia Lập cũng không nhìn Diệp Đình, cậu ngửi thấy hơi thở trên người Diệp Đình, cậu tự nhiên vòng tay ôm lấy eo hắn, vùi đầu vào trong áo của hắn, cả người nhìn qua có chút uể oải không phấn chấn.
Diệp Đình đau lòng muốn chết, hắn hôn lêи đỉиɦ đầu cậu một cái: “Sao vậy, còn buồn à?”
Dương Gia Lập buồn bực gật đầu một cái.
Diệp Đình thở dài, sờ sờ vành tai lành lạnh của Dương Gia Lập, trấn an cậu: “Được rồi, được rồi mà, người cũng chưa chết, đã cứu được rồi, bé cưng, đừng buồn nữa, được không?”
Dương Gia Lập ngẩng đầu, đôi mắt đen láy hàm chứa những cảm xúc phức tạp và hỗn loạn: “Em nhắm mắt một cái là sẽ thấy bể máu đỏ chói kia.”
Diệp Đình bất đắc dĩ mỉm cười, khẽ véo mặt Dương Gia Lập một cái: “Lúc trước không phải nói chính mình ngoài sợ đau sợ rắn thì không còn sợ cái gì nữa sao, không phải lúc trước còn tuyên bố mình vừa trưởng thành vừa đàn ông sao, tại sao bây giờ lại nhát gan vậy hả cậu bạn nhỏ.”
Dương Gia Lập đánh một cái vào ngực Diệp Đình, nghiến răng nói: “Anh phiền quá đi, phiền chết phiền chết phiền chết đi được.”
Diệp Đình lắc đầu, đứng dậy đi vào phòng bệnh xem tình hình của Vương Dương.
Vương Dương lẳng lặng nằm trên giường bệnh, sắc mặt vẫn trắng bệch như trước, hô hấp rất khẽ, dấu hiệu sinh tồn có thể xem như ổn định.
Diệp Đinh mời ý tá luân đêm vào trong, để cô ấy cẩn thận chăm sóc Vương Dương,
Sắp xếp xong xuôi, Diệp Đình rời khỏi phòng bệnh, khuyên mãi mới có thể đưa Dương Gia Lập về nhà,
Đêm đó, đến tối khuya mà Dương Gia Lập vẫn chưa ngủ, cậu mở to đôi mắt đen nhánh của mình, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Diệp Đình ôm người vào lòng ngực, khẽ hỏi cậu: “Em đang nghĩ gì thế?”
Dương Gia Lập nói: “Em nghĩ, tại sao Vương Dương lại phải tự sát.”
Ngoại trừ chuyện của Dương Gia Lập, những chuyện khác hắn không quan tâm nhiều như vậy, chỉ thản nhiên đáp: “Có thể là bị ngược đãi nến tinh thần có vấn đề, anh thấy trên tay cậu ta có không ít vết thương, Diệp Phàm thích chơi đàn ông, sở thích tìиɧ ɖu͙© có chút không được bình thường, anh nghe người ta nói thế.”
Dương Gia Lập lắc đầu, nói: “Em cảm thấy Vương Dương đang tuyệt vọng.”
“Tuy đã trốn thoát khỏi Diệp Phàm, nhưng nếu đứng dưới vị trí của cậu ấy ngẫm lại, hình như cái gì cũng không còn nữa, cũng không có cái gì để lưu luyến, cho dù cố gắng, tiếp tục sống sót cũng không còn ý nghĩa gì nữa, cho nên cậu ta liền….”
Diệp Đình hôn lên mắt Dương Gia Lập, khuyên nhủ cậu: “Anh sẽ mời bác sĩ tâm lí giỏi cho cậu ta.”
Dương Gia Lập còn muốn nói nữa, Diệp Đình liền không nặng không nhẹ cắn lên môi cậu một chút, vờ như tức giận, nói: “Không được nghĩ nữa, em nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, nếu như em còn không ngủ thì chúng ta dứt khoát làm chút chuyện khác đi, tránh để cho em tinh lực còn dồi dào như vậy,
Nói xong Diệp Đình thật sự luồn tay vào trong áo ngủ của Dương Gia Lập, thuận tiên chặn luôn môi Dương Gia Lập lại.
Cậu đẩy Diệp Đình đang chìm trong tìиɧ ɖu͙© ra, ngồi bật dậy.
Diệp Đình gãi tóc, có chút vội vàng: “….Bé cưng!”
Dương Gia Lập nghiêng đầu nhìn Diệp Đình, hai mắt tỏa sáng rạng rỡ: “Em nghĩ ra một cách.”
Diệp Đình nhìn dáng vẻ này của cậu, chỉ có thể cưng chiều, bất lực lắc đầu: “Em còn muốn nói gì thì nói đi.”
Dương Gia Lập chớp mắt mấy cái, tiến đến trước mặt Diệp Đình, có chút phấn khích nói: “Hay là chờ sau khi cơ thể Vương Dương hồi phục lại, em để Vương Dương gia nhập vào nhóm của em nha, từ ba người thành bốn người, tụi em dẫn cậu ấy cùng nhau bay bay, anh thấy thế nào?”