Khí lạnh toàn thân Triệu Húc Hàn chậm rãi tản ra, sau đó lạnh nhạt nói: "Tôi không có bảo em nghỉ việc.”
“Hức!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức ngừng khóc thút thít, ngạc nhiên nhìn anh.
“Mau ăn đi.” Triệu Húc Hàn nói ba chữ rồi cúi đầu tiếp tục ăn.
“Thật không? Cảm ơn anh Hàn, sau này nhất định em sẽ rèn luyện nhiều hơn nữa để tránh cho bản thân gặp nguy hiểm.” Kỷ Hi Nguyệt mừng quá, lập tức cầm đũa lên và bắt đầu ăn, cảm giác thèm ăn lập tức trở lại.
“Anh Hàn, món cá này ngon quá, anh ăn thử đi.” Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng cười toe toét.
“Ừ.” Triệu Húc Hàn chỉ nói một tiếng, nhưng chiếc đũa đưa về phía đĩa cá.
Kỷ Hi Nguyệt vừa ăn vừa nhìn khuôn mặt điển trai của Triệu Húc Hàn, càng nhìn càng vui, càng ăn cũng càng vui.
Triệu Húc Hàn bị cô nhìn đến mức mất tự nhiên, trong lòng đột nhiên hơi loạn.
Vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để dạy cho cô một bài học. Kết quả là, anh vừa nhìn thấy cô khóc là bao nhiêu tính toán đều bay sạch.
Sức ảnh hưởng của cô gái nhỏ này đối với anh càng ngày càng lớn, tuy rằng bản thân có chút lo lắng nhưng cũng như thể không mấy bài xích, quan trọng nhất là trong lòng anh còn có một chút vui vẻ.
“Trong khoảng thời gian này cố rèn luyện cho thật tốt, ngày 16 cần phải đến Bắc Kinh.” Triệu Húc Hàn cơm nước xong thì đứng dậy nói với Kỷ Hi Nguyệt.
"Ngày 16? Không thành vấn đề!" Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng gật đầu, chuyện đã đồng ý thì nhất định sẽ hoàn thành.
Ngày hôm sau, sau khi tập luyện, Kỷ Hi Nguyệt mang món chim bồ câu hầm do thím Lý làm đến bệnh viện thăm Liễu Đông.
Không ngờ khi cô tới, Đường Tuyết Mai cũng đang ở đó.
"Chị Nguyệt, chị đến rồi! Thực ra em không sao nữa rồi... Chị không cần đến thăm em đâu.” Liễu Đông nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt thì cười rất vui vẻ.
"Đúng rồi, đây là dì Tuyết của em. Dì Tuyết, cô ấy chính là đồng nghiệp của cháu Vương Nguyệt, lần này nếu không có cô ấy, cháu đã bị chém chết rồi. Chị Nguyệt, không ngờ chị lại biết đánh nhau giỏi thế đấy!”
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất nặng nề, nhưng cô vẫn cố gượng cười và gật đầu chào hỏi với Đường Tuyết Mai.
"Thì ra cô là Vương Nguyệt à. Liễu Đông nhà tôi suốt ngày nói về cô. Được rồi được rồi, hai đứa nói chuyện đi, dì ra ngoài đi dạo." Đường Tuyết Mai cười nói, sau đó xách túi bước ra ngoài, một bên chân cô ta vẫn còn khập khiễng.
“Dì Tuyết, tôi nghe nói hôm qua dì bị tai nạn, không sao chứ?” Kỷ Hi Nguyệt vội hỏi.
Đường Tuyết Mai sửng sốt rồi lại nở nụ cười: "Không sao, không sao, chỉ chạm nhẹ chút thôi, không có gì đáng ngại, đối phương là người rất tốt, tôi cũng không so đo gì.”
“Tôi nhìn thấy người đó… Hình như là Kỷ Thượng Hải, chủ tử của tập đoàn Kỷ Hải.” Kỷ Hi Nguyệt biết cha cô nhất định sẽ cho Đường Tuyết Mai một tấm danh thϊếp.
"Ồ, cô cũng biết à, đúng đúng đúng, chính là chủ tử của tập đoàn Kỷ Hải. Tôi không ngờ người đàn ông này lại dễ gần như vậy, còn nhất định đòi bồi thường chi phí lao động cho tôi và để tôi nghỉ làm ở nhà nghỉ ngơi, tôi còn thấy ngại nữa là.”
Đường Tuyết Mai cười ngọt ngào, dường như có ấn tượng không tồi với Kỷ Thượng Hải.
Nhưng đây chính là điều mà Kỷ Hi Nguyệt đang lo lắng.
“Không thể nào, Kỷ Thượng Hải tốt như vậy sao?” Kỷ Hi Nguyệt cố tình nhún vai.
“Ồ, Vương Nguyệt, hai người là phóng viên nên chắc biết nhiều tin tức về những nhân vật lớn đúng không?” Đường Tuyết Mai thực sự cảm thấy hứng thú, điều này làm cho Kỷ Hi Nguyệt càng lo hơn.
"Trước kia tôi từng theo sát ông ấy, vợ ông ấy gặp tai nạn máy bay, đã mất gần mười năm nay rồi, nhưng bên cạnh ông ấy chưa bao giờ thiếu phụ nữ, nghe nói là rất phong lưu, nhìn thấy người đẹp là sáng mắt lên! Dì Tuyết, ông ấy gặp dì nhất định là sẽ thích đấy.”
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt cầu xin cha tha thứ cho cô, nhưng để lịch sử không tái diễn lần nữa, cô nhất định phải làm như vậy.
Đương nhiên, kiếp trước người phụ nữ này đối xử tàn nhẫn với cha cô, cô nhất định sẽ không tha cho cô ta.
………..