Đỉnh Cao Giường Chiếu

Chương 4: Chương 4

Hè lớp 11, cả thời gian nghỉ hè, Lâm Sinh Vi đều cùng Triệu Tứ An dính lấy nhau, mỹ danh là dạy kèm Triệu Tứ An.

Trong phòng Triệu Tứ An, cửa bị khóa trái, rèm cửa sổ màu xanh đậm kéo kín, vài tia sáng len qua kẽ hở, dệt thành đóa hồng ngũ sắc nở rộ trên thân thể trắng muốt của Lâm Sinh Vi.

Ở tuổi ấy, Triệu Tứ An chỉ là một thiếu niên bất hảo, đối với một số chuyện cũng chẳng rành hơn Lâm Sinh Vi là bao.

Hắn đè Lâm Sinh Vi xuống giường, màu lúa mạch cùng màu trắng thuần giao thoa, thân thể Lâm Sinh Vi run rẩy, bên tai là tiếng rêи ɾỉ từ máy tính truyền đến.

Trong màn hình vài inch là hai người đàn ông.

Triệu Tứ An học theo người đàn ông trong video, vùi đầu vào giữa hai chân Lâm Sinh Vi, không để ý sự giãy dụa của đối phương, kéo rộng đùi, ngậm lấy tính khí non nớt đang ngẩng đầu của cậu.

Giống như hiện tại, đầu lưỡi hắn lướt qua da thịt nhạy cảm tại đùi trong, môi mυ'ŧ nhẹ hai quả cầu, chóp mũi thỉnh thoảng lại cọ nhẹ bụng dưới của Lâm Sinh Vi, cảm nhận từng cơn run rẩy của cậu.

Triệu Tứ An mở miệng, ngậm qυყ đầυ sớm ướŧ áŧ, đầu lưỡi đè lên mã mắt rỉ dịch, giống như muốn đút nó vào trong.

Lâm Sinh Vi thở hổn hển, vòi sen vẫn đang xả nước vào bồn, tiếng nước chảy cùng tiếng rêи ɾỉ đan xen, thời gian như quay ngược về mùa hè năm đấy, trong căn phòng chỉ có ngọn đèn vàng cam tỏa sáng, tiếng đàn ông hổn hển cùng âm thanh nức nở của Lâm Sinh Vi, chồng chéo rót vào tai hắn.

Hắn bất ngờ hút một cái, cổ họng mềm mại bao bọc dươиɠ ѵậŧ Lâm Sinh Vi. Thân thể Lâm Sinh Vi cong lên, vai co lại, đùi vô lực mở rộng, các ngón chân cuộn tròn, bụng dưới kéo căng, cuối cùng run run bắn vào miệng Triệu Tứ An.

Triệu Tứ An hòa hoãn hô hấp, không còn là cậu trai tân, bị Lâm Sinh Vi bắn vào miệng là luống cuống chẳng biết làm sao, thay vào đó hắn dùng tay lau miệng, đầu ngón tay dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ mơn trớn môi Lâm Sinh Vi, mê say bôi thứ dịch trắng nhớp lên bờ môi đỏ tươi của cậu.

Sau đó liền nghiêng đầu, ngậm môi dưới của cậu, vươn lưỡi liếʍ láp, nhấm nháp mùi vị của cậu.

Hắn cởϊ áσ Lâm Sinh Vi, cùng chung số phận với chiếc quần kia, nó bị lạnh lùng quăng khỏi bồn tắm, "bịch" một tiếng nằm dẹp trên sàn nhà.

Nước trong bồn đã đầy, Triệu Tứ An đỡ Lâm Sinh Vi dậy, vén tóc mái ướt sũng, đặt một nụ hôn trên trán cậu.

Hắn cầm vòi sen, để nước xối trên cơ thể ửng hồng của Lâm Sinh Vi. Dòng nước từ cổ, lướt qua xương quai xanh, đầṳ ѵú, bụng dưới rồi xuống bắp đùi, cảm giác ấm áp khiến từng tấc thịt căng thẳng, bức rức, run rẩy, Lâm Sinh Vi không ức chế khóc lóc gọi tên Triệu Tứ An.

Chỉ có Triệu Tứ An, mới có thể khiến cậu động tình.

Nhưng Triệu Tứ An đã không cần cậu nữa.

Tâm trí Lâm Sinh Vi rối bời, tiếng chim cổ đỏ kêu lanh lảnh trong đầu, tựa bụi hoa gai đâm thẳng vào tim.

Cậu không biết diễn tả cảm giác này thế nào, chỉ biết nó rất là khó chịu.

Thời điểm cảm xúc ấy đạt đến đỉnh điểm, cậu nhớ đến lần đầu tiên của cậu với Triệu Tứ An, nhớ Triệu Tứ An thô lỗ tiến vào cơ thể cậu, khai phá huyệt động chặt khít, khiến nơi ấy chảy máu.

Lúc ấy, cậu đau lắm, cậu gọi tên Triệu Tứ An, bảo hắn buông cậu ra, bảo hắn dừng lại.

Nhưng Triệu Tứ An mắt điếc tai ngơ, hắn nói - Lâm Sinh Vi, tôi thích cậu, quen nhau đi.

Hắn còn nói, cậu là của tôi.

Lâm Sinh Vi thôi vùng vẫy, cậu thật sự bị chinh phục rồi. Cậu trằn trọc dưới thân Triệu Tứ An, cơ thể bị mở rộng, dẻo dai đến khó thể tin nổi.

Cậu thích du͙© vọиɠ chiếm hữu mạnh mẽ toát ra trên người Triệu Tứ An.

Lâm Sinh Vi muốn một tình cảm chung thủy.

Triệu Tứ An từng hứa sẽ không bao giờ rời bỏ cậu, nhưng hắn lại nuốt lời.

Năm đó tốt nghiệp xong, mọi thứ đều đảo lộn, giấc mộng tan vỡ, gia đình tạo áp lực, ngợp giữa vàng son rực rỡ, hắn nhìn Lâm Sinh Vi vẫn ngờ nghệch như khúc gỗ, không hiểu vì sao, chợt thấy mệt mỏi rã rời.

Hắn nói với Lâm Sinh Vi: "Anh mệt rồi."

Lâm Sinh Vi mờ mịt nhìn Triệu Tứ An, cậu không hiểu, chỉ là cảm thấy một giây kia, bầu trời xanh trong phút chốc xám xịt, mọi thứ xung quanh rũ bỏ chiếc áo màu sắc, nồng nhiệt trong mắt Triệu Tứ An cũng phụt tắt.

Cậu mờ mịt hỏi: "Vì sao?"

Triệu Tứ An nhìn cậu, ánh nhìn thật bình tĩnh, đáy mắt cuồn cuộn từng dòng nước lạnh, hắn hỏi: "Rốt cuộc em có yêu anh không?"

Lâm Sinh Vi ngơ ngác nhìn, còn chưa nói được lời nào, Triệu Tứ An đã nói tiếp: "Anh biết lúc trước em nhận lời quen anh, đều do anh ép buộc, nhưng bao nhiêu năm qua, tìm cảm anh dành cho em là chân thật, nhưng còn em, sao anh mãi không cảm nhận được chút tình cảm nào em dành cho anh."

Hắn cười chua chát, dường như đã trải qua một cuộc đấu tranh mệt mỏi, hắn cúi đầu, giọng đầy uể oải, trông thật xa lạ, hắn nói: "Lâm Sinh Vi. . . chúng ta chia tay đi."

Khi ấy Lâm Sinh Vi muốn nói gì?

Kỳ thực cũng không có gì muốn nói, cảm xúc trong cậu tựa như bọt biển, chưa kịp hình thành đã lặng im tan biến, không vươn lại chút gì, chỉ có sự lạnh lẽo xen lẫn bi thương, đó là lần đầu tiên cậu trải nghiệm khắc cốt ghi tâm đến vậy.

Cậu nói với Triệu Tứ An, "Không được."

Không được chia tay, không được rời bỏ cậu, không được chiếm lấy cậu rồi lại chán ghét cậu.

Một triệu lần không được, cậu thật sự không muốn rời xa Triệu Tứ An.

Cuộc chia tay của họ rơi vào thế giằng co, tổn thương và bị tổn thương, dưới mưa bom bão đạn chỉ còn một kẻ may mắn sống sót, chỉ là trận chiến này, đến hài cốt Lâm Sinh Vi cũng chẳng còn.

Lâm Sinh Vi nói không thể là Triệu Tứ An, không thể là hắn. Bởi vì anh đã không cần cậu nữa. . . bởi vì anh đã chán ghét cậu rồi, cho nên người tên Lâm Sinh Vi không thể xuất hiện trước mặt Triệu Tứ An.

Có thể thấy không ai ngu ngốc hơn Lâm Sinh Vi.

Nhưng kể từ khoảnh khắc này, mọi sự không còn do cậu quyết định nữa.

Lại một lần nữa Triệu Tứ An chiếm ngự cơ thể cậu, cậu bị hắn ôm vào lòng, mặc hắn hôn khắp người.

Nước bên trong bồn tắm dâng đến ngang ngực, cậu ngửa đầu, cảm thụ ngón tay Triệu Tứ An đang thăm dò bên trong cơ thể mình.

Dưới ảnh hưởng của thuốc, vách thịt có vẻ nóng bỏng khác thường, ngón tay vừa chen vào, lập tức bị thành ruột khít khao bao lấy, Triệu Tứ An chỉ động nhẹ một chút, đùi Lâm Sinh Vi đã run rẩy. Triệu Tứ An tựa lưng vào thành bồn, một tay ôm Lâm Sinh Vi, một tay trong nước đâm rút.

Dòng nước theo cửa động mở ra tràn vào, cảm giác dị vật xâm phạm quá rõ rệt, thân thể Lâm Sinh Vi nẩy lên, không biết nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên giãy giụa thoát khỏi lòng ngực Triệu Tứ An.

Triệu Tứ An rút tay ra, hai tay ôm chặt Lâm Sinh Vi, cơ thể cả hai dán sán vào nhau, Lâm Sinh Vi khóc nấc lên, nghẹn ngào không thành câu, "Triệu Tứ An, cứu em."

Cậu cảm thấy mình quay về cơn ác mộng nọ, có điều nếu đây thật sự chỉ là một cơn ác mộng thì tốt biết mấy.

Cả người Lâm Sinh Vi run bần bật, Triệu Tứ An ân hận nghiến răng ken két, ngực hắn phập phồng dữ dội, cúi đầu vùi vào hõm vai Lâm Sinh Vi, vành mắt đỏ như nhỏ máu.

"Anh đây, đừng sợ, suỵt, anh đây."

Triệu Tứ An nghiêng mặt, môi kề sát bên tai Lâm Sinh Vi, không ngừng nhỏ giọng dỗ dành.

Lâm Sinh Vi ngẩng đầu, trong trạng thái tâm trí rối loạn, đáy mắt phủ kín một màn sương nhẹ, tựa như một mảnh đầm lầy ngập nước.

Triệu Tứ An hôn lưng cậu, sau khi vỗ về Lâm Sinh Vi xong, hắn tắt nước, ẵm cậu lên.

Lâm Sinh Vi được bọc trong khăn lớn, ngọ nguậy trong lòng Triệu Tứ An, Triệu Tứ An cảm thấy bản thân chưa bao giờ nhẫn nại nhiều như hiện tại, hắn mặc áo choàng tắm, đồng thời thả Lâm Sinh Vi trên thành bồn để cậu ngồi đó.

Kế đó hắn giúp Lâm Sinh Vi lau tóc, nhưng đối phương lại như chú chó con hiếu động, liên tục cụng đầu vào bụng Triệu Tứ An.

Thứ thuốc kia lợi hại thật, Triệu Tứ An chưa bao giờ thấy Lâm Sinh Vi sinh động như hiện tại.

Hắn thầm nghĩ miên man, lại nhớ đến đoạn video kia, lửa giận bùng cháy, lực tay không khỏi mạnh bạo.

Lâm Sinh Vi "A" một tiếng.

Triệu Tứ An giật mình cúi đầu, Lâm Sinh Vi ngửa đầu, hai mắt long lanh như nai con nhìn hắn, hàng mi dày run run.

Trong lúc Triệu Tứ An ngẩn người nhìn, Lâm Sinh Vi đã đưa tay lên, ngón tay khe khẽ chọt bụng Triệu Tứ An, như thước phim quay chậm, từng chút một trượt xuống, chui vào trong áo choàng tắm, xoa xoa thứ nửa cương kia.

Lâm Sinh Vi từ tốn đọc ba từ "Triệu Tứ An", ngữ điệu rất chậm, tựa như đứa trẻ mới tập nói. Cằm Triệu Tứ An căng chặt, gân xanh nổi đầy trán, hắn kéo tay Lâm Sinh Vi ra, ôm ngang lấy cậu, nhấc bổng người lên, hai cẳng chân trắng như tuyết của Lâm Sinh Vi quẫy đạp trên không trung.

Bước khỏi phòng tắm đầy hơi ẩm, đi tới giường lớn mềm mại, đặt Lâm Sinh Vi xuống, thân thể Triệu Tứ An cũng đè lên.

Hắn ép Lâm Sinh Vi kín không lọt gió, cơ thể ướt nhẹp dính sát, đồ vật giữa háng từ từ cương cứng cọ lên cọ xuống, hơi thở Lâm Sinh Vi rối loạn, Triệu Tứ An lật úp cậu lại, nhấc hông cậu lên, để cậu nằm quỳ trên giường. Trán Lâm Sinh Vi đặt trên gối, cậu túm lấy ra giường, khe mông bị Triệu Tứ An banh ra, sau đó có thứ gì đó mềm mềm chen vào.

Cảm giác quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến eo Lâm Sinh Vi run lên rồi nhũn ra sụp xuống, cậu nằm trên giường, cơ thể run run, phát ra tiếng rên yếu ớt, da dẻ từ hồng nhạt cũng dần chuyển sang màu đỏ kiều diễm.

Phần lý trí còn chưa bị thuốc ăn mòn, khiến xấu hổ bao trùm cậu.

Triệu Tứ An làm gì vậy?

Lâm Sinh Vi khóc lóc, bảo Triệu Tứ An dừng lại.

Ngặt nỗi từ trước đến nay cậu chưa bao giờ ngăn cản được Triệu Tứ An, hắn nhấc eo cậu lên, đầu lưỡi tiếp tục liếʍ láp da thịt, chóp mũi cũng cọ quẹt, phả ra hơi thở nóng bỏng, vết liếʍ ướŧ áŧ lan rộng, hôn lên sống lưng, eo nhỏ, cuối cùng từng chút thăm dò vào rãnh mông, hắn cảm nhận được sự run rẩy của Lâm Sinh Vi, nghe dược tiếng cậu rít lên.

Cậu khóc nức nở, "Triệu Tứ An, thả em ra."

Cậu gian nan bò về trước, tay chân vốn vô lực liều mạng giẫy giụa, thoát khỏi nụ hôn của Triệu Tứ An, gọng kìm của Triệu Tứ An.

Cậu quay đầu lại, giàn giụa nước mắt nhìn Triệu Tứ An, đáng thương cực kỳ, thút thít nói: "Đừng đối xử với em như thế."

Triệu Tứ An bỗng sững người, nhìn Lâm Sinh Vi cúi đầu, l*иg ngực đơn bạc dồn dập phập phồng, hòa với hình ảnh nào đó trong đầu hắn, Trong lòng Triệu Tứ An kinh hoảng, hắn tiến lại gần, đặt tay lên vai Lâm Sinh Vi, Lâm Sinh Vi run rẩy nhưng không tránh né.

Triệu Tứ An nhỏ giọng nói với Lâm Sinh Vi, "Xin lỗi, sẽ không thế nữa."

Lâm Sinh Vi lắc đầu, cậu cũng không biết mình bị sao nữa?

Chỉ là cảm thấy rất sợ, nỗi sợ kia chiếm hơn nửa tâm trí cậu, cậu vươn tay kéo cánh tay Triệu Tứ An, Triệu Tứ An nghe cậu lí nhí nói, "Anh ôm em một cái đi."

Dưới tác dụng của thuốc, Lâm Sinh Vi dường như càng biết cách diễn đạt ý nghĩ của bản thân.

Cậu muốn Triệu Tứ An ôm mình, không phải từ phía sau mà là chính diện. Cậu dạng chân, mặt chôn vào hõm vai Triệu Tứ An, tay Triệu Tứ An thăm dò vào trong, mở rộng huyệt động ướŧ áŧ.

Lâm Sinh Vi thở hổn hển, Triệu Tứ An xoa xoa lưng cậu, tính khí nóng rực chặn ngoài cửa động, từ từ đâm vào.

Vách thịt nóng bỏng nuốt gọn tính khí Triệu Tứ An, Lâm Sinh Vi tì trán lên bả vai Triệu Tứ An, Triệu Tứ An nâng cằm cậu lên, liếʍ hôn đôi môi hồng hào của cậu, động tác dưới hông cũng không ngừng lại, từ dưới thúc lên.

Đùi Lâm Sinh Vi vô lực tách ra, ngồi cũng chẳng vững, Triệu Tứ An nâng mông cậu dậy để tính khí rút ra một chút, Lâm Sinh Vi run run, hạ người xuống, mạnh mẽ đâm vào, cảm tưởng như bụng cũng bị chọc thủng.

Sau vài đợt nhún lên nhún xuống, cơ thể cậu bắt đầu cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ, côn ŧᏂịŧ vừa mềm xuống lúc mới tiến vào cương cứng lần nữa, chống lên bụng Triệu Tứ An.

Tay Triệu Tứ An đang chu du khắp người Lâm Sinh Vi, thấy phân thân cậu nổi phản ứng, hắn khẽ chạm vào nó, Lâm Sinh Vi liền như không chịu nổi, các ngón chân cuộn lại, thành ruột thít chặt, đem côn ŧᏂịŧ của Triệu Tứ An bên trong cơ thể ôm sát không kẽ hở.

Lúc xuất tinh, toàn bộ cơ thể Lâm Sinh Vi đều run rẩy, thân thể được Triệu Tứ An dạy dỗ, vì hắn kết nụ, qua một đợt tưới tắm, lần nữa nở rộ.

Triệu Tứ An cũng giống cậu, côn ŧᏂịŧ vùi trong huyệt động co giật một lúc, bao nhiêu tích tụ phóng xuất đi ra, Triệu Tứ An ôm lấy cậu, rút ra dươиɠ ѵậŧ đã nửa mềm.

Hắn cúi đầu hôn Lâm Sinh Vi, nhưng có vẻ cậu đã mệt đến cực hạn, không nhúc nhích, mặc hắn gặm mυ'ŧ cánh môi mềm mại.

Hắn ôm Lâm Sinh Vi đi tẩy rửa, sau khi sạch sẽ tinh tươm, lại lấy ra trải giường mới từ tủ thay đổi.

Đại thiếu gia chưa bao giờ làm những việc này, một góc ra bị tuột, chăn mềm xộc xệch vò chung một chỗ, nhưng hắn không quản được nhiều như thế, mỹ mãn ôn người yêu ngã vào giường mềm mại.

Sau mấy năm ly biệt, một lần nữa được ôm cơ thể ấm áp này đi vào giấc ngủ, lòng Triệu Tứ An như có muôn vàn sợi lông vũ lả tả rơi, có chút nhột nhạt, nhưng thật thoải mái.

Bao hạnh phúc động lại tại phút giây này, không nguyên do, chỉ còn lại sợi tơ mềm tung xõa.

Cả đêm phòng túng, mất rồi lại tìm thấy, sương trắng đọng trên lá non, nắng sớm lấp ló sau rặng mây, Triệu Tứ An mơ mơ màng màng, tay mờ mẫm vị trí bên cạnh, nhưng chỉ có một khoảng trống lạnh lẽo. Hắn giật mình, choàng mở mắt nhìn, trên giường không còn bóng dáng người nọ nữa.

Lâm Sinh Vi đã sớm tỉnh dậy, bỏ đi.

Hắn ngẩn ngơ nhìn khoảng trống bên cạnh, cảm tưởng như mọi thứ chỉ là một cơn mơ, sau khi tỉnh giấc, với tay chạm lấy, chút hơi ấm cũng không còn.