Biệt thự Tô gia.
Đêm đã khuya, nhưng ba người Tô gia vẫn ở trong phòng khách.
Sắc mặt Khưu Thục Vân có vài phần căng thẳng: "Ông à, Tô Du Du nơi đó, sẽ không có chuyện rắc rối gì xảy ra chứ!?"
"Chuyện rắc rối xảy ra?" Tô Hải Sơn cũng có vài phần lo lắng: "Chờ đêm này trôi qua, Tô Du Du chính là người của Trương gia, mảnh đất xây dựng ở trung tâm thành phố kia liền thuộc về chúng ta!"
"Đúng vậy, mẹ, mẹ đừng lo lắng quá." So với ba mẹ đang hốt hoảng, khóe miệng Tô Liên Nhi lại không tự chủ được nở nụ cười: "Mặc dù là một người chết, nhưng Tô Du Du có thể vào Trương gia chính là phúc khí của cô ta, lại nói tiếp cô ta hẳn nên cảm ơn chúng ta mới phải."
Cô càng nói càng vui vẻ, gần như hận không thể bật cười lên.
Thật tốt quá!
Cô vốn còn đang buồn phiền vì không có cách giải quyết Tô Du Du cái đinh trong mắt này, không ngờ là Trương gia bọn họ lại tìm tới đề nghị Minh hôn. Chỉ cần Tô Du Du vào Trương gia, trở thành vợ của người chết, thì cô ta sẽ không có khả năng có bất kỳ quan hệ gì Viễn Tiêu hoặc Trì thiếu nữa!
Cô đang đắc ý nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lên.
Sắc mặt Tô Hải Sơn ngây ra, vội vàng nghe điện thoại: "Ông Trương, sự việc thuận lợi chứ?"
"Mày còn có mặt mũi hỏi tao thuận lợi sao?" Giọng ông Trương tràn ngập tức giận: "Họ Tô, có phải là mày muốn hại chết tao hay không? "
Tô Hải Sơn trợn tròn mắt: "Ông Trương, tôi không biết ông đang nói gì, tôi..."
"Tao cho mày biết Tô Hải Sơn, nếu như mày vẫn còn muốn lăn lộn ở thành phố S, thì chuyện cho đến hôm nay mày cứ coi như là chưa xảy ra!"
"Cho đến hôm nay chưa xảy ra?" Tô Hải Sơn nóng vội, thực sự không nghĩ ra rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà có thể khiến cho ông Trương trở mặt như vậy:
"Vậy mảnh đất mà chúng ta nói trước đây..."
"Tô Hải Sơn mày còn có mặt mũi đòi đất tao! Mày có biết thằng ngu mày rốt cuộc đắc tội ai không hả?"
Tô Hải Sơn ngây người một câu cũng không nói ra được, chỉ nghe thấy Trương lão giận đùng đùng cúp điện thoại.
Ông ta chán nản đặt điện thoại xuống, mới hiểu rõ, lần minh hôn này ông ta không chiếm được chỗ tốt nào cả, sợ rằng còn đắc tội với ông Trương nhân vật lớn này.
"Ông à, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có thật là xảy ra sự cố rồi không?"
Tô Hải Sơn ôm đầu: "Cuối cùng là chỗ nào có vấn đề! Chẳng lẽ là ông Trương bọn họ phát hiện con nhỏ này có quan hệ với Trì thiếu? Hay là Trì thiếu đã biết lần minh hôn này, cho nên ngăn cản?"
Tô Hải Sơn càng nghĩ càng sợ, nói cho cùng lấy thế lực của ông Trương ở thành phố S, không có mấy người có thể khiến cho ông sợ đến như vậy. Tô Hải Sơn nghĩ tới nghĩ lui, hình như là chỉ có Trì thiếu mới có khả năng này!
Tô Liên Nhi nghe xong lời này, trong lòng chợt giật mình!
"Sao có thể?" Nhưng rất nhanh, cô lộ ra vẻ mặt khinh thường: "Ba, mẹ, con đã nói qua với hai người rồi, Trì thiếu căn bản không quan tâm đến tiện nhân kia, nếu không... sao lại không trả tiền thuốc cho bà bà của tiện nhân kia?"
Tô Hải Sơn cùng Khưu Thục Vân bị thuyết phục, càng không rõ rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.
Sắc mặt Tô Liên Nhi trắng bệch, không lộ ra dấu vết gì thở phào nhẹ nhõm.
Tuyệt đối không thể cho ba mẹ biết Trì thiếu thật sự để tâm đến tiện nhân kia, nếu không... ba mẹ nhất định sẽ cưng chiều tiện nhân kia, đến lúc đó cô càng không có cách ra tay với cô ta!
Thế nhưng...
Lần minh hôn này rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? Thật sự chẳng lẽ là Trì thiếu nhúng tay? Lẽ nào tiện nhân kia ở trong lòng Trì thiếu quan trọng như vậy?
Nghĩ vậy, đáy mắt Tô Liên Nhi đố kỵ giống như muốn phun ra lửa!
Không được!
Nhất định phải nghĩ cách giải quyết tiện nhân Tô Du Du kia!