Tô Du Du bởi vì quá mệt mỏi, cho nên giấc ngủ này liền ngủ thẳng tới 10 giờ hôm sau.
Lúc ngồi dậy, cô phát hiện Trì Tư Tước đã đi đâu mất chỉ để lại tờ giấy cho cô, bảo cô xuống phòng ăn lầu dưới tìm hắn.
Cô đứng dậy thay quần áo, thì phát hiện vết tích xanh tím trên người mình không thấy đâu nữa.
Là Trì Tư Tước làm sao?
Trong lòng cô mềm nhũn, nhưng nghĩ đến chiều hôm qua hắn đối xử thô bạo với cô, lòng của cô lại lạnh xuống.
Mặc xong quần áo rồi xuống lầu, cô vừa chuẩn bị đi vào phòng ăn, thì nghe thấy một giọng nói chói tai...
"Tô Du Du!"
Cô quay đầu lại, thì thấy Tô Liên Nhi mang giày cao gót đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo vì ghen ghét mà có chút vặn vẹo.
Tô Du Du căn bản không muốn quan tâm đến cô ta, quay đầu muốn rời đi, nhưng Tô Liên Nhi lại trực tiếp ngăn cản trước mặt cô.
"Tô Du Du! Mày có phải rất đắc ý hay không? Mày cho rằng Trì thiếu mua dây chuyền rách nát của mày thì mày rất giỏi rồi? Người ta chẳng qua chỉ là tâm trạng dâng trào cho nên mới cưng chiều mày, chờ mày bị đá rồi thì mày nghĩ rằng mày có thể được cái gì!"
Bây giờ Tô Liên Nhi quả thực giận đến điên lên, vừa nghĩ tới ngày hôm qua ở buổi đấu giá Trì thiếu với Viễn Tiêu đều ra mặt thay cho Tô Du Du, thì cô liền tức giận đến run cả người lên!
Tô Du Du không để ý đến cô ta chửi rủa, trái lại cô giơ tay lên.
Tô Liên Nhi sửng sốt: "Mày làm gì!"
"Kêu cô đem thứ đồ gì đó cô trộm lấy ra."
"Mày đừng nói lung tung, tao cũng không phải là mày, tao trộm cái gì!"
"Dây chuyền kim cương kia." Đôi mắt Tô Du Du không hề chớp nói: "Cô lén thay đổi dây chuyền kim cương của Trì Tư Tước, giao ra đây."
Sắc mặt Tô Liên Nhi trắng bệch.
Thật sự là cô lén thay đổi dây chuyền, dây chuyền kia xinh đẹp như vậy, cô nhịn không được len lén giữ lại.
Nhưng tất cả những thứ này, cô tuyệt sẽ không thừa nhận!
"Mày đừng nói nhảm nữa! Dây chuyền kim cương gì, tao căn bản không biết..."
"Nếu như cô không chịu thừa nhận, tôi cũng chỉ có thể nói cho Trì Tư Tước."
Nghe thấy tên "Trì Tư Tước", sắc mặt Tô Liên Nhi càng thêm tái nhợt.
Tô Du Du cũng không có kiên trì.
"Tôi cho cô một ngày, nếu như dây chuyền kim cương không có đưa đến chỗ bán đấu giá lần nữa, thì cô tự biết rồi đó!"
Nói xong, cô cũng không quay đầu lại bước đi.
Tô Liên Nhi đứng tại chỗ tức đến suýt chút bốc khói!
Tô Du Du! Tao nhất định sẽ cho mày trả giá thật lớn vì thái độ hôm nay của mày!
Tô Du Du đi tới phòng ăn, bữa sáng theo kiểu phương Tây, là cô tự đi lấy thức ăn
Cô muốn một miếngcái bánh ngọt, nhưng lại khó gắp vô cùng, lúc cô đang đấu tranh cùng cái kẹp gắp,thì một bàn tay trắng nõn thon dài đột nhiên xuất hiện, nhã nhặn gắp lên một miếng, bỏ vảo đĩa của cô.
"Cảm ơn." Càng cảm kích nói, nhưng lúc ngẩng đầu lên lại ngây ngẩn cả người.
Người đàn ông trước mắt cao quý anh tuấn, lại là Nam công tử gặp ở sân thượng hôm qua.
Nam Nhược Bạch cúi đầu nhìn cô gái trước mắt, một thân váy trắng hồng nổi bật lên dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lại xinh đẹp khiến cho người khác rất thoải mái.
A, trách không được có thể khiến cho tên Trì Tư Tước kia để ý như vậy.
Nam Nhược Bạch giễu cợt nghĩ, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười nho nhã: "Tô tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi, ngày hôm qua không có cơ hội chính thức giới thiệu mình, tôi gọi là Nam Nhược Bạch."
Sắc mặt Tô Du Du không thay đổi nhíu nhíu mày.
Trực giác nói cho cô biết, người đàn ông trước mắt này rất nguy hiểm, cho nên cô chỉ lễ phép gật đầu, rồi sau đó quay đầu muốn đi.
Nhưng đột nhiên Nam Nhược Bạch lại mở miệng: "Tô tiểu thư, cô cùng một chô với Trì Tư Tước bao lâu rồi?"
Tô Du Du dừng bước lại: "Anh hỏi việc này làm gì?"
"Không có gì, tôi chỉ là tò mò, Tô tiểu thư rốt cuộc có biết khuôn mặt thật của hắn."
Lúc này Tô Du Du mới quay đầu lại, thấy Nam Nhược Bạch đang mỉm cười với mình, nụ cười ưu nhã lại vô hại, giống như một quý công tử, nhưng trong lòng cô không ngừng có chút sợ hãi.
Khuôn mặt thật?
Lẽ nào hắn biết Trì Tư Tước là quỷ?
Trong lòng cô đột nhiên có một loại cảm giác không thoải mái, nhưng cô vẫn không có ý định truy hỏi, chỉ thản nhiên nói: "Nam công tử, nếu như không có chuyện gì khác thì tôi đi trước, cảm ơn bánh ngọt của anh."
Lúc này đây, Nam Nhược Bạch không ngăn cản cô lại nưa, chỉ đứng tại chỗ, như có điều suy nghĩ nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô rời khỏi
"Thiếu gia." Lúc này, một người quản gia lớn tuổi đi tới, sắt mặt cung kính: "Ngài có tính toán gì không?"
"Giúp ta đi điều tra cô gái này một chút, đặc biệt là quan hệ của cô ta và Trì Tư Tước, càng chi tiết càng tốt."
"Rõ!"