Bảo Bối Tiếp Viên Hàng Không Của Chàng CEO

Chương 17: Anh ước gì?? (H)

Triệu Mạnh Quân nói xong cúi xuống hôn cô gái nhỏ một nụ hôn sâu, anh mυ'ŧ cánh môi trên rồi chuyển xuống cánh môi dưới, dễ dành tách miệng cô ra rồi đưa lưỡi vào bên trong để cảm nhận được sự mềm mại của cô.

Mộc Trà đưa tay lên choàng cô anh, chìm đắm vào nụ hôn cháy bỏng này.

Với tư thế ngồi này của cô làm đôi gò bông kia không ngừng ma sát với ngực của anh. Du͙© vọиɠ như bắt đầu nhen nhóm để chuẩn bị bùng lên, anh đưa tay luồn vào áo mỏng manh kia của cô, bóp nhẹ vào ngực “bảo bối thật hư mà, mặc vậy để cố tình quyến rũ anh sao nhưng mà xin lỗi em, em thành công rồi đấy”

Nói xong anh cúi xuống mυ'ŧ lấy chiếc cổ thơm mùi sữa tắm oải hương, anh lại tiếp tục mυ'ŧ tơi đâu đỏ tới đó. Cô khó chịu nói “Mạnh Quân à, mỗi lần như vậy phải mất cả tuần nó mới hết đỏ đó anh”

Bên dưới anh đã phồng lên rồi, anh chịu không nổi bế cô vào phòng, đặt cô xuống giường anh áp thân thể to lớn lên người cô.

Cởϊ áσ cô ra, mυ'ŧ một bên bầu ngực như bị bỏ đói lâu ngày vậy, phát ra những âm thanh nghe thật xấu hổ mà. Bên còn lại của cô anh cũng dùng tay để xoa nắn thành đủ dạng. Cô chịu không nổi rên lên “ư...ưm ưʍ...”

Anh tiếp tục đưa tay xuống bên dưới thăm dò nơi tư mật của cô, đã ướt sũng rồi. Anh đứng dậy thao tác cởϊ qυầи áo rất nhanh, nhanh chóng áp xuống người cô tiếp. Anh hôn lên bụng cô, dùng lưỡi liếʍ xung quanh rốn, cô gái nhỏ bên trên vẫn đang rên cảm nhận từng đợt kɧoáı ©ảʍ anh mang đến.

Anh lướt xuống dưới nữa, cởi chiếc qυầи ɭóŧ ra nhìn vào bên trong huyệt đạo bé nhỏ hồng hào kia.

Mộc Trà ngại ngùng lấy tay che lại “anh...anh đừng nhìn nữa mà”

Mạnh Quân gỡ tay cô ra “rất đẹp mà” rồi cúi xuống nơi tư mật của cô mà dùng lưỡi cảm nhận, anh đưa lưỡi lên xuống để hút hết mật ngọt của cô.

Đây là lần đầu tiên Túc Mộc Trà trải qua thứ cảm giác đó, rất ngượng ngùng nhưng cũng rất sung sướиɠ. Cô nói ngắt quãng “a...aaa Quân anh đừng liếʍ nữa, em thực sự chịu không nổi”

Vì cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên nước ra rất nhiều, anh ở dưới đó cứ từ từ mà thưởng thức hương vị của cô

Một lúc sau cảm thấy cô nhóc chịu không nổi, anh rướn lên đưa vật to lớn vào bên trong cô. Bắt đầu luân chuyển từ từ rồi nhanh dần

“a...aaa Quân chậm chút nào anh... ư” cô rêи ɾỉ nói

“Gọi tên anh bảo bối”anh hổn hển nói

“Triệu Mạnh Quân”người đàn ông nào khi đang trên giường cũng muốn được gọi tên sao??

“Túc Mộc Trà, em là của anh”

“Vâng, luôn là của anh”

Sau 30p cuối cùng anh cũng chịu không nổi phun hết mầm mống vào bên trong cô. Anh gục xuống hõm cổ cô, hơi thở hai người giờ đây như quyện lại thành một.

Một lúc sau Mạnh Quân hỏi cô “em không thắc mắc là lúc nãy anh ước gì à?”

Mộc Trà nói “em không muốn hỏi, em nghĩ anh muốn giữ bí mật về nó”

“Vậy em muốn biết không?”anh nhìn cô

“Có chứ, em muốn biết anh đã ước gì? Vậy anh đã ước gì nào” cô ngước lên đợi câu trả lời từ anh

Anh ôm chặt cô hơn “ anh ước bước sang tuổi mới anh sẽ thành công hơn trong sự nghiệp và chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau” hiện tại chỗ đứng của anh trong công ty vẫn chưa vững chắc anh vẫn đang bồi đắp mỗi ngày

“Vâng, anh cố gắng lên, em sẽ luôn ở phía sau cổ vũ anh” cô trìu mến nói

“Cảm ơn em, cảm ơn em đã làm cho anh biết yêu thêm lần nữa”

Họ ôm nhau thật chặt, anh nói tiếp “những ngày khi đi công tác, khi vừa bước chân đến Sing anh gọi điện cho em và em không bắt máy, anh nhắn tin em cũng không trả lời anh thực sự đã rất lo” anh thở hắt ra nói

Mộc Trà hỏi “anh lo lắng điều gì nào? Nói cho em biết đi”

“Anh đã lo rằng em gặp chuyện gì, đã lo rằng em thực sự có lại bỏ anh đi không, anh rất sợ khi người mình yêu không nghe điện thoại của mình” anh nặng nề nói.

Cô im lặng một lúc rồi cũng cất tiếng “em sẽ không bỏ anh đi mà không nói lời tạm biệt, tại sao chúng ta bắt đầu một mối quan hệ vì lời chào, mà lúc muốn kết thúc lại không thể nói với nhau câu tạm biệt. Em sẽ không làm thế, anh tin em chứ” cô biết anh vẫn ám ảnh chuyện cũ thế nên cô muốn khẳng định với anh rằng cô sẽ không giống như bạn gái cũ của anh. Cô muốn anh thoát khỏi cái bóng trong quá khứ và hạnh phúc với cuộc sống hiện tại

“Em biết hết rồi ư?” Mạnh Quân hỏi cô

“Vâng, em biết hết rồi. Thế nên anh đừng lo nhé. Anh tin em chứ?” Cô hỏi anh lần nữa

Mạnh Quân yên tâm trả lời “anh tin em”

“Được rồi nói tới đây thôi, nãy giờ em nghỉ ngơi đủ rồi. Chúng ta làm tiếp thôi” anh gian mãnh nói.

“Em thực sự buồn ngủ rồi mà, lần sau nha anh”cô nài nỉ anh

“Anh phải phạt em vì đã không nghe điện thoại anh, lại còn giả bộ giận dỗi nữa” anh nói xong lật người cô lại

Thế là âm thanh ám muội từ căn phòng đó phát ra.

Hai người cứ thế quấn quýt, triền miên suốt đêm.

———————————-

**Thông báo nh****ỏ****: mn** **ơ****i, ngày nào em c****ũ****ng s****ẽ****ra ít nh** **ấ****t là 1-2 chap nhé**❤️❤️❤️**c****ả****m** **ơ****n mn đã** **ủ****ng h****ộ chuyện của em**❤️❤️❤️