Tuyệt Đại Phản Công: Ký Chủ Thần Bí Xuất Kích!

Chương 20

"Cảm ơn"

Trong ngực Diễm Liệt, Mộ Vân cảm kích nhìn Vân Dao.

Vân Dao xua tay, "Không cần khách khí, bản... Ta đây là người tốt!"

Đúng đúng!

Là người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ!

"Kế hoạch bây giờ đã bắt đầu thực hiện, chúng ta phải ra tay càng nhanh càng tốt!" Dương Kỳ bên cạnh nói.

"Trong Nhất cung ta có tìm hiểu, ta phát hiện bên trong Nhất cung có một cây kiếm!" Dung Hạ mở miệng.

"Cây kiếm?"

Mọi người khó hiểu.

Chỉ là cây kiếm mà thôi có gì mà phải nói.

"Ta lén theo Nhất cung cung chủ, ông ta đi vào một căn phòng, bên trong có một cây kiếm chứa đựng sát khí kinh người, đứng từ xa nhưng sát khí rất mạnh, nó rất nguy hiểm" Dung Hạ trầm mắt nói.

Cảm giác kia làm hắn khó chịu.

Suýt chút nữa là bị cung chủ bắt được.

Trong cốt truyện đâu có nói đến cây kiếm gì đâu, sao lại xuất hiện rồi.

"Vương Đoản Mệnh, chuyện này là sao?"

[ Đang trong quá trình quét không gian... ]

[ Tinh! Quét thành công! ]

Sau khi quét toàn diện không gian, giọng hệ thống có chút kinh ngạc.

[ Trong Hạ Thượng Đại Lục, vốn dĩ có một lỗi chính là Bạch Nhược Ly kia, nhưng mà bây giờ lại xuất hiện một cái lỗi khác, chính là cây kiếm kia... ]

Hơi nhướng mày, xử lý một cái lỗi lại lòi thêm cái lỗi mới.

Lắm chuyện!

[ Nhiệm vụ ẩn : Đệ Nhất bí mật Nhất cung ]

"???" Câu gì vậy?

không phải bí mật chính là chuyện Linh Tiên đan kia sao?

Biết rồi sao lại tìm nữa!

[ đó là bí mật cửu cung không phải bí mật nhất cung ]

"..." what?

Chẳng lẽ liên quan tới kiếm kia?

[ không biết! Thỉnh ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng nhiệm vụ ẩn rất lớn ]

Mẹ!

Vân Dao mắng thầm.

"Hay là chúng ta đi thăm dò thực hư cây kiếm kia đi?" Tử Tiêu đề nghị.

"Không được!" Mộ Vân phản đối lập tức.

Chuyện này quá nguy hiểm, nàng không thể để bằng hữu mình gặp chuyện không may.

"Cung chủ Nhất cung luôn thường xuyên xem cây kiếm kia, nếu đến gần sẽ bị phát hiện!" Dung Hạ nói.

Thực lực Linh Thiên đỉnh phong không nói đùa.

"Ta đi" Vân Dao đột nhiên nói.

Ai cũng nhìn nàng, Dương Kỳ lắc đầu.

"Chuyện này không phải đùa, nếu bị cung chủ phát hiện sẽ nguy hiểm"

"Chẳng lẽ là các ngươi? Ta thực lực cao hơn các ngươi nhiều..."

Một đám nghẹn họng, quả thực thực lực của Vân Dao sâu thẳm, bọn họ không ai nhìn ra.

Nếu nàng không muốn nói thì họ cũng không hỏi.

"Để nàng" Im lặng nãy giờ Diễm Liệt nói.

"Nhưng..."

"Mẹ a! Lắm chuyện! Ta đi là ta đi!" Vân Dao gắt.

...

Cuối cùng người đi là Vân Dao.

Kế hoạch vẫn tiếp tục thực hiện, còn nàng xử lý thanh kiếm kia.

...

Nhất cung.

Cung chủ lạnh lùng bước tới khu vực vắng vẻ trong cung, đi được một lúc, trước mắt ông ta là một căn nhà cũ nát sập xệ.

Mở cửa ra, bên trong hoàn toàn khác biệt với bên ngoài.

Bên trong, căn phòng! Phải gọi là một quảng rộng lớn nhưng mà lại lạnh lẽo.

Trung tâm quảng trường u tối đen như mực, hiện lên một thanh kiếm đen tuyền nhưng mà lại phát ra ánh sáng màu đỏ.

Nhìn vào thanh kiếm vốn dĩ một cung chủ cao cường bây giờ lại sợ hãi mười phần, rụt rè như đi gặp phải quái vật nào đó.

Từng bước run rẫy bước đến, thanh kiếm lơ lửng kia phát ra âm thanh tà mị, "Ngươi có vẻ sợ ta?"

Nghe vậy, cung chủ run càng lại hại, không chống lại được, ông ta trực tiếp nhũn chân nã xuống.

Cúi thấp đầu, hắn không dám ngẩng mặt nhìn thanh kiếm.

"Không cần sợ, ta không gϊếŧ ngươi, bởi vì ngươi còn giá trị lợi dụng đâu..."

Khi ngươi hết giá trị rồi thì gϊếŧ!

Cung chủ im lặng không giám phát ra tiếng động.

"Chậc, nhiệm vụ ta nói ngươi mà như thế nào?"

"Xin... Xin ngài bớt giận, hai người kia đang bị nhốt đột nhiên …  biến mất không … không dấu vết!" Cung chủ cố gắng điều chỉnh từ ngữ.

"Nga~" thanh kiếm không biết là vui hay tức giận kêu lên một tiếng.

"Ngươi phế vật như vậy, giữ lại làm gì..."

Cung chủ phát hoảng, quỳ trên đất đạp đầu cầu xin.

"Xin ngài tha mạng!"

"Ta nhất định sẽ bắt hai người kia về!"

"Cuối cùng"

Cung chủ thở phào.

Mạng đã giữ lại được.