Thành Công vốn không phải thầy tu, đứng trước lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ của người mình nhớ nhung suốt mười năm trời đương nhiên không thể chịu nổi.
- Đến nhà của anh đi.
Không phải anh sợ bị người khác bắt gặp mà là e ngại cánh truyền thông sẽ xuyên tạc ảnh hưởng đến danh tiếng của Bảo Đức, phải biết một khi doanh nhân dính tới quân đội, dù đúng lý vẫn khó mà cãi lại được.
Bảo Đức hiểu rõ điều này, vì thế cậu mới chọn khách sạn phía trước, đây là khách sạn dưới danh nghĩa của cậu, cho nên có cả lối đi bí mật, không cần đăng ký mà chỉ đi thẳng vào là được, nhưng so với nơi này, cậu vẫn muốn đến nhà riêng của Thành Công hơn.
- Được thôi.
Bảo Đức nháy mắt với Thành Công một cái rồi khởi động xe rời đi.
Nhà của Thành Công nằm trong một khu cư yên tĩnh, vì tính chất công việc của anh nên phải lựa chọn nơi ở vừa bình thường vừa kín đáo, cho nên khi hai người đến đây, mặc dù đang là ban ngày nhưng xung quanh cũng không hề có ai đi lại.
- Sao vắng vẻ quá vậy, dù có đang trong giờ đi làm thì ít nhất cũng có người già hay trẻ nhỏ chứ? - Bảo Đức bước xuống xe nhìn xung quanh rồi hỏi.
Thành Công nắm tay cậu kéo về phía trước và đáp:
- Nếu giờ này em thấy có người lảng vảng ở đây thì mới là có vấn đề đấy, bởi vì toàn bộ khu dân cư này đều là nơi ở của anh mà.
Bảo Đức nheo mắt nhìn Thành Công, thầm nghĩ người này cũng thật cẩn thận, vì một nơi ở thôi mà bao cả khu dân cư, không biết là vì nhiều tiền hay vì nhiệm vụ nữa.
Hai người cùng nhau lên lầu, trong lúc Thành Công ấn mật mã mở cửa, Bảo Đức lại làm loạn sau lưng anh, cậu ôm lấy anh từ phía sau, hai bàn tay bắt đầu mơn trớn cơ bụng rắn chắc của anh khiến anh cứ bấm sai mật mã.
- Anh cẩn thận vào, coi chừng ấn sai nhiều lần bị nhốt ở ngoài luôn đấy.
Bảo Đức mỉm cười, ngoài miệng thì bảo người ta cẩn thận, nhưng hai tay thì cứ xoa chỗ này nắn chỗ kia.
Thành Công hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung bấm mật mã.
Cạch!
Cửa mở ra…
- Vào nhà thôi… ưm…
Bảo Đức thấy cửa mở lập tức hí hửng bước vào trong, nhưng đột nhiên cậu cảm thấy đầu óc quay cuồng, lưng bị ấn vào vách tường, còn môi thì bị người ta ngấu nghiến.
Bảo Đức vòng tay qua cổ của Thành Công và đáp trả lại nụ hôn cuồng nhiệt của anh.
Hơi thở và sự mềm mại từ đối phương khiến cả hai gần như phát điên.
Rầm!
Cánh cửa bị đóng lại một cách thô bạo.
Thành Công cởϊ áσ vest của Bảo Đức ra ném sang một bên, sau đó luồn tay vào trong áo sơ mi và vuốt ve tấm lưng trần của cậu.
Bàn tay thô ráp chai sần của anh đi đến đâu, Bảo Đức sướиɠ rơn đến đó.
- A…
Bảo Đức ngửa cổ ra sau mà rêи ɾỉ bởi vì bàn tay của Thành Công đã trượt xuống nắm trọn bờ mông mềm mại của cậu.
Cũng chính vì động tác này mà trái cổ quyến rũ của Bảo Đức lộ rõ mồn một trước mắt Thành Công.
- A… Đừng cắn…
Trái cổ bị hàm răng cắn nhẹ vào khiến cả người Bảo Đức giật nảy lên, nơi đó để lại một dấu răng rất rõ, Thành Công rà môi đến bên tai cậu, thì thầm:
- Anh đã đánh dấu em rồi, từ nay về sau em chỉ thuộc về một mình anh thôi.
Bảo Đức nhắm mắt tận hưởng sự động chạm của Thành Công, cơ thể dần dần nóng lên.
- Mau cởi đồ ra đi, vướng víu quá.
Vừa nói Bảo Đức vừa gấp gáp cởi cúc áo của mình ra, tiếp đến là quần dài, bây giờ trên người cậu chỉ còn mỗi một cái quần chíp.
Cậu quỳ xuống trước mặt Thành Công rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt phóng điện về phía anh, miệng thì mỉm cười:
- Để em giúp anh cởϊ qυầи nhé.
Nói xong, chưa đợi Thành Công kịp trả lời thì Bảo Đức đã dùng miệng cởi khuy kéo quần của anh ra, không có sự bao bọc của chiếc quần dày nặng, một khẩu súng ống khổng lồ lập tức bung ra, cái quần chíp chật chội không đủ sức kìm hãm được sự dũng mãnh của nó.
Cách một lớp vải, Bảo Đức liếʍ nhẹ lêи đỉиɦ đầu của khẩu súng khủng bố kia một cái, nó lập tức giật giật, quần chíp cũng ướt một mảng nhỏ.
Thành Công không thể tiếp tục chịu đựng sự trêu chọc của Bảo Đức nữa bèn dứt khoát dùng một tay móc súng ống của mình ra, tay còn lại ấn chặt gáy của cậu và ra lệnh:
- Mở miệng ra.
Mùi vị nồng đậm của đàn ông xông thẳng vào mũi, Bảo Đức nhoẻn miệng cười:
- Vâng thưa ngài trung tá.
Bảo Đức há miệng ra ngậm lấy khẩu súng M1911 dài 210mm đường kính 5cm của Thành Công, nhưng rõ ràng kích thước này quá to, cậu phải cố hết sức mới đưa vào được phân nửa, miệng bị độn phồng lên khiến hàm của cậu hơi đau.
Bảo Đức cố gắng không để răng mình cạ vào phần da, nếu không lỡ như đau quá nó rũ xuống thì nguy, cậu thầm nghĩ cái vật này hình như to hơn mười năm trước thì phải, lúc đó mình ngậm cũng đâu khó khăn như bây giờ, nhưng bằng tuổi nhau sao của mình vẫn vậy không hề to ra chứ?
- Hà…
Thành Công cảm nhận được khoang miệng chật hẹp ấm nóng của người người yêu thì sung sướиɠ đến mức ngửa cổ ngâm nga một tiếng thật dài, anh đung đưa nhẹ hông của mình, tận hưởng cơn kɧoáı ©ảʍ đã lâu không được trải nghiệm.
- Nhanh lên một chút, sâu hơn một chút… ưm…
Vẫn còn một nửa ở bên ngoài không được an ủi, Thành Công hơi đẩy hông về trước, đầu nấm đυ.ng vào cổ họng khiến Bảo Đức có chút khó chịu, cậu bèn nhả ra, liếʍ dọc từ đỉnh súng dài theo nòng súng, cuối cùng ngậm lấy hộp tiếp đạn mà mυ'ŧ vào.
- Hộc… hộc…
Thành Công bắt đầu thở gấp, anh nắm lấy tóc của Bảo Đức, mặt mũi nhăn nhó.
- Lên giường đi, chúng ta cùng chơi.
Thành Công vừa dứt câu đã kẹp ngang bụng của Bảo Đức xách đi vào trong nhà, anh đặt cậu nằm xuống giường sau đó để cậu nằm sấp quay ngược lên người mình, bờ mông căng tròn và cái hồng tâm với đầy nếp gấp đỏ hồng hiện ra lồ lộ trước mắt anh.
Bảo Đức tiếp tục công việc của mình, ở tư thế này, cậu cho súng vào miệng dễ dàng hơn, công việc **** *** cũng không khó khăn như vừa rồi.
Lúc cậu đang tập trung tận hưởng mùi vị hơi mặn và tanh của khẩu súng lục trong miệng thì đột nhiên chỗ kia cảm nhận được một sự mềm mại ướŧ áŧ.
- A…
Phụt!
Bảo Đức bắn ra.
- Anh đang làm gì vậy? Sao lại liếʍ chỗ đó? Không phải anh nên ngậm của em giống như em đang làm cho anh sao?
Thành Công tỏ vẻ vô tội đáp:
- Một lát nữa ai cần thứ gì thì liếʍ thứ đó, em cần súng của anh, nhưng anh lại cần cái hồng tâm ngắm bắn xinh đẹp này hơn.
Nói xong, Thành Công bất ngờ đưa lưỡi vào bên trong khiến Bảo Đức suýt bắn thêm lần nữa, cậu nghiến răng trợn mắt nhìn cái tên đang chơi xấu sau lưng, trong đầu sinh ra ý định trả thù.
Chỉ thấy Bảo Đức xoay đầu lại, há miệng ngậm lấy khẩu súng rồi đột nhiên cho nó vào sâu bên trong cổ họng, cậu đã ngậm lút cán cho đến tận phần lông ở bụng dưới của anh, sự thít chặt của thanh quản ép cho vật vừa xâm nhập không kịp phản công.
- Khụ… khụ… khụ…
Bảo Đức nhả vật trong miệng ra rồi ôm cổ ho khan, bởi vì sự tấn công của cậu quá bất ngờ cho nên Thành Công đã không kìm chế được mà bắn thẳng vào cổ họng của cậu.
Thành Công bật dậy vỗ vào lưng cậu, lo lắng hỏi:
- Em không sao chứ? Anh xin lỗi mà.
Bảo Đức ho một hồi cũng dừng, nhưng mùi của **** **** cứ xộc thẳng lên mũi, vị của nó quá hăng khiến cậu cảm thấy hơi buồn nôn, tuy nhiên bởi vì cái mùi này cứ quẩn quanh không tan làm du͙© vọиɠ trong cậu càng thêm mãnh liệt.
Bảo Đức không trả lời, chỉ xoay người lại và hôn môi Thành Công, lưỡi của cậu như một con rắn luồn lách trong khoang miệng của anh, lúc này, cậu đưa tay ra sau, cầm lấy khẩu súng đầy gân guốc của anh cạ cạ vào cái lỗ giữa mông mình.
- Khoan đã, anh vẫn còn chưa đeo bao vào.
Thành Công buông môi của Bảo Đức ra định với tay mở hộc tủ lấy bαo ©αo sυ ra nhưng cậu lại ngăn cản.
- Lần này chúng ta không dùng bao, em muốn cảm nhận trực tiếp cơ thể của anh, muốn anh bắn vào trong người em…
Bảo Đức rướn người tới phía trước, kề môi vào tai của Thành Công, thì thầm:
- Hơn nữa dù cho anh có bắn vào bao nhiêu thì em cũng không mang thai được, cho nên cứ thoải mái đi nào.
Thành Công vừa nghe xong máu trong người lập tức sôi sùng sục, anh dùng hai bàn tay nâng mông của Bảo Đức lên rồi từ từ ấn xuống, mặc dù đã lâu không quan hệ, nhưng vừa rồi phía sau đã được anh liếʍ đến mềm, cho nên vật kia được cho vào khá dễ dàng.
- A… từ từ thôi em thốn quá…
Bảo Đức ngửa đầu ra sau, hai tay chống đẩy bờ ngực của Thành Công nhưng anh không cho cậu cơ hội thích ứng đã bắt đập dập liên tục, tiếng “lép nhép”, “bạch bạch” vang vọng khắp căn phòng.
- Ha… ha… em mệt quá, không thể nhún được nữa rồi.
Bảo Đức rã rời tựa vào vai của Thành Công mà thở dốc.
- Vậy phần còn lại cứ để anh là được, em chỉ cần nằm yên tận hưởng thôi.
Thành Công đặt Bảo Đức nằm ngửa lên giường, phía dưới hai người vẫn giao nhau không tách rời, anh kéo mông cậu dán chặt lên đùi mình, sau đó cởi cái áo vướng víu ra.
Lúc này Bảo Đức mới thấy trên người của anh toàn là vết sẹo, có những vết sẹo vừa dài vừa sâu đủ để lấy đi tính mạng của một người, đột nhiên chóp mũi của cậu cay cay, khóe mắt cũng đỏ ửng.
Thành Công cúi người dịu dàng hôn lên mí mắt của cậu, an ủi:
- Không sao đâu mà, đều là chuyện của quá khứ rồi, bây giờ anh đang ở trước mặt em đây.
Bảo Đức đau lòng sờ lên từng vết sẹo trên lưng và bụng của Thành Công, thầm nghĩ anh đã phải trải qua biết bao nguy hiểm khổ sở để có được ngày hôm nay, tất cả đều là vì để muốn xứng đôi với mình, vậy mà mình còn trách móc anh bỏ rơi mình, đúng là tồi tệ mà.
- Đừng khóc, anh không muốn em rơi lệ vì những vết sẹo này, anh muốn em phải khóc vì sự sung sướиɠ anh mang lại hơn.
Nói xong, Thành Công bắt đầu dập tới tấp khiến Bảo Đức không còn tâm trí để đau lòng nữa, nòng súng của anh lướt qua tuyến tiền liệt khiến cậu giật bắn mình, phía dưới cũng phụt ra như cái đài phun nước nhỏ.
- Ha… hức… a…
Tiếng rêи ɾỉ của Bảo Đức càng lúc càng lớn, rồi lại càng lúc càng nhỏ, dường như cậu bắt đầu đuối sức rồi.
Nhưng Thành Công không tha, tiếp tục nã súng vào trong, thành ruột của cậu gần như bị chà sát không chừa bất cứ một chỗ nào.
- Em sướиɠ quá, đúng rồi, chỗ đó, mạnh lên một chút, a… chồng ơi, tiếp tục dập em đi…
Lúc này đầu óc của Bảo Đức không còn tỉnh táo nữa mà bắt đầu nói mê sảng, Thành Công cũng không phụ sự kỳ vọng của cậu mà dập như một cái máy khâu.
Ba mươi phút sau…
Phụt… phụt!
Thành Công bắn sâu vào bên trong khoang bụng của Bảo Đức.
- A!
Cậu hét lên một tiếng, cùng bắn với anh rồi xụi lơ vẹo đầu sang một bên.
Cuối cùng cũng bắn rồi, cái tên chết tiệt này ăn phải thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay sao mà lâu như vậy mới chịu bắn chứ?
Bảo Đức mệt rã rời định nhắm mắt ngủ thì bỗng nhiên cơ thể bị nhấc bổng rồi lật úp lại, chưa kịp định thần thì khẩu súng to lớn kia lại cắm vào bên trong cậu một lần nữa.
- Sao anh cứng nhanh quá vậy? Em mệt quá, không làm nổi nữa đâu.
Bảo Đức úp mặt xuống giường, mông chổng ngược lên cao, miệng thì nói không làm nổi nữa, nhưng cơ thể thì tự động dâng lên chỗ tư mật cho người ta dễ dàng đâm vào.
Bốp!
Thành Công vỗ lên một bên cánh mông của cậu, nói:
- Không chỉ một hai lần đâu em yêu à, từ đây đến sáng mai em đừng hòng được ngủ.
Bảo Đức ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, trên đó hiển thị sáu giờ rưỡi chiều, trong lòng đột nhiên hoảng hốt.
Mẹ nó nếu làm từ đây đến sáng, liệu mình có còn sống nổi nữa không?
- A… anh đừng có đùa, em không muốn bị lên báo với tin tức chết vì kiệt sức khi làʍ t̠ìиɦ đâu.
Bảo Đức bắt đầu vùng vẫy, nhưng Thành Công không cho cậu cơ hội chạy trốn, anh chỉ dùng một bàn tay đã ấn chặt vai của cậu lên giường.
- Nằm yên đó, nếu để anh thoải mái có khi sẽ kết thúc sớm, còn không thì đến trưa mai cũng không chừng.
Câu nói này dọa Bảo Đức sợ đến mức nằm yên, trong lòng thầm mắng cái tên khốn nạn này, sau hôm nay nhất định sẽ cho anh nhịn cả tháng luôn.
- Hức… khoan đã, đừng đâm vào đột ngột như vậy.
Bảo Đức đang suy nghĩ miên man thì khoang bụng đột nhiên bị đội lên khiến cậu không kịp phòng bị mà bắn ra.
Thành Công hôn lên sống lưng của cậu, vừa đẩy hông vừa nói:
- Tuần tới anh phải sang Trung Phi làm nhiệm vụ, có thể kéo dài hai ba tháng, sau khi anh trở về, chúng ta kết hôn được không?
Bảo Đức chịu đựng những cú thúc mạnh của anh, khó nhọc đáp:
- Cầu hôn trong lúc anh đang dập người ta thế mà coi được à? Ưm… anh không phải lo, em đã đợi anh được mười năm, chẳng lẽ không thể chờ thêm vài tháng sau, lúc anh trở về chỉ cần… hức… mặc đồ cưới vào và tới lễ đường là được… ha…
Thành Công mỉm cười, nắm lấy bả vai của Bảo Đức kéo lên, sau đó ghì chặt cổ của cậu rồi cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của đối phương.
- ### Anh yêu em Đức à.