Bầu trời âm u mịt mù, gió lạnh lùng thổi qua.
Nam tử một đầu tóc đen dài dùng ngọc quan cố định, tay cầm chiếc quạt bạch ngọc nhẹ nhàng phe phẩy, dung mạo tuyệt thế mang theo mấy phần phóng khoáng, tiêu dao tự tại, quanh người còn có một tầng kết giới vờn quanh.
Hắn một thân hắc bào hoa lễ đứng trên thành cao. Mới đầu chỉ liếc nhìn xuống bằng ánh mắt cao ngạo, một lúc sau liền đi sang một hướng khác, từ bên trên nhẹ nhàng đáp xuống trên mặt đất. Tả Hữu hộ pháp nhanh chóng tập hợp theo sát phía sau. Gương mặt nam tử chậm rãi lộ ra nụ cười,
"Đã nói rồi, nếu các ngươi đầu hàng từ trước, thì lúc này đâu phải chịu thiệt thòi đâu."
Hoàng Phong thổ ra một ngụm huyết, tay nắm chặt thành đấm. Hắn nghiến răng gầm gừ, biểu tình thoạt nhìn càng nóng nảy,
"Quân bỉ ổi!"
Huyền Hoa xếp lại chiết phiến, đập đập hai cái trong lòng bàn tay, lắc đầu đáp lại,
"Sao có thể gọi bỉ ổi chứ? Hoàng thành chủ, đó là biết chớp thời cơ."
Thái Uyên chắp hai tay, ánh mắt bao dung độ lượng,
"A di đà phật. Vị thí chủ này, tu ma không tốt, trời tru đất diệt. Quay đầu là bờ, hiện tại hãy còn kịp."
Nam tử phá lên cười một tiếng, ngón tay chỉ chỉ lão tăng hình tượng có chỗ chật vật,
"Lão lừa trọc! Nếu như ta nghe ông theo chính đạo, hôm nay chẳng phải sẽ giống như các ngươi, bị đánh tơi bời rồi sao?"
Mặc Dương Kỳ ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh băng trừng hắn. Huyền Hoa lại khoa trương xua xua tay,
"Tóm lại, hôm nay các ngươi thua rồi."
Linh khí hưng thịnh trên người hắn không ngừng tỏa ra, đem những người gần đó hoàn toàn khống chế. Có vài tu giả cấp cao không bị trấn áp không cam lòng hét to cầm vũ khí lao tới, quyết sống mái một trận với ma đầu. Đáng tiếc, hắn lại không mấy tốn sức giải quyết đám chính đạo cản đường kia, sau đó hai tay kết ấn kỳ quái, bên trên kết giới quanh thân lóe sáng liền mở ra. Mùi máu tươi nồng nặc kết hợp với sát khí ngút trời phảng phất đem người ta đè ép đến không thở nổi.
Lăng Triệt cảm giác cả người đau nhức, l*иg ngực nhói lên từng đợt, phải dùng loan đao chống lấy thân thể mới không ngã. Vội vàng lấy ra vài viên dược hoàn trong tay áo, mạnh mẽ nuốt xuống, tạm thời hồi phục một chút cảm giác cho thân thể. Không đến mức quá bầm dập, cơ mà vẫn không thể khôi phục được linh lực trong người.
Hắc y nhân đứng cách đó không xa bỗng quay đầu, đột nhiên rất nghiêm túc nhìn chằm chằm Lăng Triệt, thanh âm vang vọng,
"Ngươi biết tên ta. Trên đời này có rất ít kẻ biết được tên thật của ta. Hơn nữa thủ pháp chiến đấu đem Tả hộ pháp của bổn tọa bức đến mức này, quả thực không tầm thường."
Hồng y thiếu niên thản nhiên nói,
"Quá khen." Trong lòng lại âm thầm suy đoán, hóa ra tình địch của mình, kiếp trước lại là tân ma tôn.
Trên lưng một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc, chưa kịp định thần, cổ đã bị người ta bóp chặt lấy. Huyền Hoa hai mắt sắc bén âm u chứa đầy lệ khí,
"Ngươi là thứ quái gì vậy?"
Lăng Triệt "..." Đồng loại ngươi!!!
Sinh mệnh nằm trong tay người khác, thiếu niên lại không chút bận tâm. Dù sao Tiểu Tam chưa cảnh báo, chắc chắn ký ức vẫn đang tiếp diễn bình thường, hắn sẽ không chết.
Nam tử cau mày, nheo mắt lại nhìn vẻ mặt trấn tĩnh đến không bình thường của người đối diện, không xác định nói,
"Vấn đề không biết rõ nguồn gốc, cứ xử lí là xong."
Chữ "xử lí" ở đây đi với cái thái độ kia thật rõ ràng ý nghĩa, khiến lòng người run rẩy. Mặc Dương Kỳ nghe vậy liền tức giận, không biết lấy sức ở đây bật đứng dậy, hướng tới Huyền Hoa quát một tiếng,
"Ngươi dám...!" Chưa nói dứt câu, lại bị Liệp Ảnh đá vào chân, ép quỳ xuống đất.
Huyền Hoa chậc một tiếng, cười khẩy. Lực đạo tay tăng nhanh trong chốc lát, siết chặt lại, giống như muốn đem cần cổ yếu ớt trong tay bẻ gãy.
Lăng Triệt chỉ cảm thấy càng ngày càng khó thở, cảm giác đau đớn thống khổ tột cùng. Hắn nhìn qua đám người chính đạo thảm bại ngã trên đất, lại nhìn Huyền Hoa trước mặt. Trong đầu lại không ngừng có tiếng nói ép tay mình chuyển động.
Cảm xúc căm ghét, uất hận, nuối tiếc, không cam lòng, thay phiên nhau đảo loạn, dấy lên những cảm giác không thuộc về hắn.
Lăng Triệt "..." Cái quái gì thế!!!
Nhị Tam [ Để đảm bảo ký ức diễn ra bình thường, ký chủ không thể phá rối tình tiết cố định. Cưỡng ép tiến hành thực hiện. Ngài yên tâm, dù sao kiếp trước đã từng làm, coi như lặp lại một lần thôi. ]
Chưa hiểu đầu đuôi tiến triển ra sao, bản thân đã bị hệ thống máy móc cưỡng chế cử động thân thể, tự tay đâm sâu vào bụng, móc ra nguyên đan. Mấp máy môi theo từng tiếng vang trong đầu,
"Chết đi, ma tôn."
Huyền Hoa mở to mắt giống như không thể tin, gấp gáp ném hắn ra xa. Lại lùi về sau mấy bước, mắng một tiếng. Liệp Ảnh một bên kinh hoảng gầm lớn,
"Tự bạo nguyên đan, hắn điên rồi!"
"Ma tôn! Cẩn thận!!!"
"..."
Lời này vừa thốt ra, đám người liền bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Lực kìm chân rời đi, đám chính đạo hoảng loạn chạy thoát thân, không ai dám quay đầu lại, Hoang Phong lo sợ đảo mắt nhìn Lăng Triệt bị ném xa một góc, vội vội vàng vàng mang theo sư Thái Uyên chạy. Đám người la hét giẫm đạp lên nhau, bất chấp tất cả mà xô đẩy chạy về hướng cổng thành.
Khói bụi mờ mịt, lửa cháy bập bùng. Giữa đám người hoảng hốt tháo lui, vẫn có một người đi ngược lại.
Mặc Dương Kỳ gắng gượng chạy đến chỗ hồ ly bị đá ra xa, ôm nó thật chặt bằng cả hai tay. Một mình đi ngược dòng người. Tóc đen rối bời, thụy nhan ngọc tạc ảm đạm thất sắc. Y phục trắng tinh khiết bị vấy lên một tầng máu tươi, gân xanh hiện rõ. Hai mắt đỏ bừng hằn lên từng sợi tơ máu, yếu ớt cố gắng muốn giữ lại ai đó đang chạy về hướng này. Bất chấp vết thương trên người từ từ rách toạc ra, khàn giọng cầu xin,
"Làm ơn cứu hắn."
"Làm ơn cứu..."
"Cứu hắn..."
"Thăng điên nào muốn đi cứu hắn!"
"Muốn chết thì chết một mình, đừng có lôi ta theo!!!"
"Mau tránh ra!"
Tầm mắt mờ đi, Mặc Dương Kỳ lảo đảo ngã xuống, lại được một lực tay đỡ lấy kéo đi.
Kim văn hoàng sắc, nữ tử gọi Nhất Thiên thở dài, vận nội lực ôm theo một người một thú nhanh chóng tiến về chỗ Ôn Lam lẳng lặng đợi đằng xa.
"Liên Kiều vương gia không thể cứu. Ngài nên lùi lại. Chạy không kịp, đứa hắn vào trong, ta sẽ dùng bùa chú phòng hộ."
Thác người vẫn đang chen lấn muốn trào ra khỏi cổng thành. Từ khởi điểm đến giờ đã hơn mười phút, người sắp ra được, thế nhưng đã muộn.
Đàm Tùng thành, dùng một tiếng hét khởi đầu đại chiến, lại dùng hàng vạn người chôn thây đóng lại.
Tiếng nổ vang trời, khói trắng ào đến. Từng người, từng người bám ở cổng thành bị nổ tung thành đám thịt vụn, một tiếng cũng không kịp kêu.
Huyền Hoa đỡ lấy hai bên Tả Hữu hộ pháp phi thân nhảy lên thành cao, đã ra ngoài từ lâu. Vừa đi vừa ngoảnh lại phía sau nhìn về. Bất chợt cảm thấy nghẹn lời khó nói hết.
Trong khoảnh khắc tự móc nguyên đan trong người ra, ánh mắt thiếu niên kia thực sáng, lại bình tĩnh đến không tả nổi.
Hắn đã nghĩ gì...?
...
Biển thây vạn dặm, thành trống tan hoang.
Giữa hố sâu thực lớn, xung quanh mập mờ sương khói kỳ ảo, có người bị ghim đên trên mặt đất.
Thiếu niên hồng y sắc, giữa vùng đan điền giàn giụa máu, ánh mắt vô thần nhìn lên. Trên người phủ một lớp khí đen dày đặc bao bọc, hỗ trợ thi thể được bảo toàn nguyên vẹn.
Từ trên cánh tay, vân đen tựa như thức tỉnh linh trí, nhẹ nhàng rời đi, đáp trên mặt đất, hóa thành một tiểu hài rất nhỏ. Chưa đầy một khắc liền biến lớn, trở thành dạng linh thể hoàn chỉnh.
Thiếu nữ dung mạo cực phẩm lóa mắt, tóc đen cột sau đầu đung đưa. Trường bào màu đen trên người thô sơ, giống như được may từ bàn tay thực vụng về.
Ánh mắt nàng khóa chặt trên thi thể trước mặt, cảm xúc rối bời, phẫn hận, lại đau đớn.
Thiếu nữ quỳ xuống, dịu dàng vươn tay, vuốt đôi mắt xinh đẹp kia nhắm lại. Thiếu niên an ổn giống như đang ngủ, chỉ thiếu hô hấp.
Thanh âm khàn khàn giống như lần đầu gặp nhau, lần nữa vang lên,
"Hồng trần hỗn loạn, chúng sinh cũng thật dơ bẩn."
Mưa bắt đầu rơi, lửa dần giảm bớt.
"Mặc Liên Kiều. Ta thay ngươi, tạo ra một thế giới càng thêm hoàn mĩ."
--------------------------------*********************************************------------------------------------
Tác giả có điều muốn phàn nàn:
Thật ra bình luận nào ta cũng ngồi đọc hết á! Chẳng qua nhiều quá nên không rep hết được thui.
Cảm ơn đã khen ngợi cùng ủng hộ. Thuận tiện nhắc nhở nhỏ, mấy đứa đừng nhắc đến truyện khác hay lôi truyện khác vào phần bình luận rồi ngồi so sánh được không? Kể cả dùng để khen đi nữa thì ta nghĩ chắc chắn không có tác giả nào thích tác phẩm của mình bị lôi ra cùng của người khác so sánh xem cái nào hay hơn đâu.
Còn nữa, tiểu bạch văn cẩu huyết là thật, nhưng vẫn không nhận ném đá nha. Nếu đọc không hiểu, không tiếp thu được đề nghị yên lặng rút lui, không cần dùng từ ngữ ác ý, chúng ta cùng nhau hòa hòa bình bình đọc truyện.
Yêu các nàng nhất!!!