Một thân ảnh kim văn hắc y phi thân nhảy lên đài. Động tác nhẹ nhàng không rườm rà.
Thiếu nữ chừng mười tám mười chín tuổi, bộ dạng cự kỳ tú lệ, vóc người cao gầy. Lúc này trên mặt mang theo biểu tình lạnh lùng, hai mắt một mảnh lãnh tĩnh nhìn gương đồng.
Số 23 "..." Cái gương rách!
Gương đồng "..."
Ánh sáng trong gương hơi run rẩy vài cái như sợ hãi, lúc lâu sau mới dao động dung hòa. Bất quá quang mang lại chập chờn vài lần không rõ, hơn nửa canh giờ sau cũng không kết lại thành hình. Chỉ có quang minh quanh gương là ngày càng thịnh, tia sáng chiếu rọi soi sáng đến từng ngóc ngách nhỏ nhất trong sân.
Người xung quanh cũng cảm giác được uy áp nồng đậm, như bị núi lớn đè lên vậy, mãnh liệt vô cùng.
Các lão sư đều nhận thức năng lượng cường thịnh kia của thiếu nữ nên rất có kiên nhẫn đứng đợi. Hiện tại qua lâu như vậy lại không kết được hình, có vài người không khỏi lắc đầu thất vọng.
Có điều tài năng vẫn không thể bỏ lỡ, vậy nên Số 23 vẫn được sắp xếp vào danh sách học viên. Thuộc dạng những người đặc biệt cần chú ý, hợp thành một nhóm với Lăng Triệt.
Thiếu nữ thở ra một hơi, nhẹ nhàng nhảy xuống đài. Ánh mắt nàng hơi động, nhìn về một phương hướng.
Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, vừa thấy nàng nhìn về hướng này, lập tức quay đầu về nơi khác, bộ dáng không muốn để ý.
Huyền Hoa từ phía sau bước đến, thận trọng tới gần từng chút một, quan sát thấy vẻ mặt Số 23 không có thay đổi quá nhiều, mới hơi mở miệng,
"Ngươi ổn chứ?"
Bước chân nữ tử vững vàng, tiếng cười khẽ lan truyền theo gió,
"Ta ổn."
Nàng tiến tới trước mặt thiếu niên mặc trường bào nguyệt sắc, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Lăng Triệt mím chặt môi, biểu tình vô cùng thống khổ giống như có gì đó khó nói. Đôi mắt đen như mực ẩn giấu u tối, thần sắc sợ hãi xen lẫn khó chịu nhìn chằm chằm Số 23.
Lông mày nhíu chặt của Huyền Hoa hơi giãn ra, giống như rất thỏa mãn với tình trạng lúc này của hai người.
Cùng lúc, một thanh âm bình tĩnh vang lên.
"Điện hạ, thần đến đón ngài."
Số 23 quay đầu nhìn lại, chính là một nam tử khoác âu phục mang mái tóc dài màu lục nổi bật. Bốn mắt vừa gặp liền trực tiếp chạy đến bên cạnh, cung kính gập người với nàng.
Thiếu nữ gật gật đầu, tùy tay vẫy bảo hắn ra ngoài đợi.
Vừa ngẩng lên, lại nhận thấy không khí không đúng lắm, Mammon trong lòng đã lờ mờ đoán ra vài thứ. Hắn nhìn về phía người nọ, ý niệm hơi động, một vòng sát ý lập lòe nơi đáy mắt lóe ra hàn mang, điềm nhiên nói,
"Vậy điện hạ cẩn thận, thần mạn phép lui trước."
Số 23 chào Huyền Hoa một tiếng, sau đó liền nắm lấy cánh tay gầy gò của thiếu niên bên cạnh đi về hướng khác, động tác không cho phép cư tuyệt.
Tận lúc ngồi lên xe ngựa, ở bên cạnh cảm thấy hơi thở của Lăng Triệt dịu lại, nàng mới mở hai mắt ra. Nhận thấy trên mặt thiếu niên cũng không lạnh lùng giống như ban nãy muốn phân rõ giới hạn với mình, trong lòng hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.
Xe ngựa nhỏ hẹp tĩnh lặng không tiếng động, rèm che kéo lên hết cỡ cũng không có một chút ánh mặt trời rọi vào.
Bên ngoài bắt đầu nổi gió, xuyên qua khe hơi có chút lạnh. Số 23 lẳng lặng đưa tay kéo hạ màn cửa, lại mở ngăn riêng trên xe ngựa ra, cầm lấy khăn len cẩn thận đeo lên cho thiếu niên, lại phủ thêm áo choàng lông thật dày cho hắn.
Động tác tí mỉ ôn nhu khiến người nọ giật mình, động tác tránh né lùi về một góc nhỏ trong xe ngựa.
Hắc y nữ tử nhìn hắn, có hơi nghiền ngẫm nói,
"Có vẻ như không dùng biện pháp mạnh ngươi sẽ không chạy hửm?"
Xung quanh từ từ hiện lên một vòng kết giới, đem hai người trong xe bao trùm, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Thiếu niên cảm giác được có gì không đúng, bất quá đã muộn. Trong đầu Lăng Triệt oanh một tiếng, nháy mắt chân tay trở lên vô lực, toàn thân không cách nào cử động. Trái tim lúc này cũng như bị đông cứng lại, sắc mặt thiếu niên nhất thời trắng bệch.
Cảm giác được chính mình bị một cỗ lực lượng mãnh liệt đè ép, lòng bàn tay nhất thời truyền đến cảm giác đau xót tê dại.
Số 23 không để mất thời gian, bình tĩnh giơ lên chủy thủ rướm máu, ngay trong lòng bàn tay cũng cắt một đường tương tự.
Tiếp đó mười ngón giao nhau, thiếu nữ lạnh giọng đọc lên những thứ tiếng kì lạ nghe không rõ. Máu trên tay cũng theo đó dao động, giống như có linh hồn bay lơ lửng, hòa vào nhau, va chạm rồi lại tách ra, dung nhập vào vị trí trí trái tim hai người, dùng tốc độ rất nhanh tiến vào trong cơ thể, biến mất không dấu vết.
Lăng Triệt đã mất đi quyền khống chế từ lâu, chỉ có thể ngơ ngác cảm nhận biến hoá phát sinh trước mặt mà hoàn toàn không hiểu vì sao...
"Khế ước sinh tử, vĩnh viễn không rời. Ngươi chết ta cũng không thể sống. Nam sủng, đời này ngươi chỉ có thể buộc chung một chỗ với ta..."
Thiếu nữ cười lạnh một tiếng, đưa tay chạm lên gương mặt của thiếu niên, tỉ mỉ dùng ngón tay phác lên từng đường nét, nhẹ giọng nói,
"Dù sao... một đôi mắt đẹp như vậy... không sở hữu thì thật đáng tiếc!"
Bóng hình trong quá khứ trùng lặp lên nhau, thiếu niên đột nhiên cảm thấy rất phẫn nộ. Từ trước cho tới bây giờ người này đều khư khư cố chấp, trước đây khắc dấu ấn linh hồn lên người hắn không nói, bây giờ còn như vậy, dùng mạng của mình giữ chân hắn, xưa nay đều không bận tâm kết quả.
Trong khoảnh khắc, viền mắt Lăng Triệt ửng đỏ, hoàn toàn có ý nghĩ muốn phát điên. Cuối cùng cũng thật sự tức giận, khàn giọng quát,
"Ngươi bị ngu sao?"
Bốn bề yên tĩnh.
Lời này nói ra, Số 23 nghe xong liền trầm xuống, thần sắc âm lãnh nhìn thiếu niên, thản nhiên nói,
"Ngươi không muốn?"
Quyền chủ động dần trở về thân thể. Lăng Triệt ánh mắt vừa động, mạnh mẽ đứng lên, trên người tỏa ra một cỗ khí tức cường liệt.
Thiếu niên triệt để bạo phát. Giờ phút này ánh mắt sắc bén mà sâu thẳm, một tia ôn nhuận hiền hòa cũng không thấy, lại gần hung hăng ôm lấy Số 23, phẫn nộ mắng,
"Thay vì đem sinh tử của bản thân ra đùa giỡn thì dùng l*иg sắt nhốt ta lại là được rồi! Không phải ngu ngốc thì là gì!!!"
Thiếu nữ giống như không đoán được hắn sẽ nói vậy, hơi ngẩn ra một chút, tay chân luống cuống ôm lấy thiếu niên. Lát sau giống như đã hồi thần, lại tựa đầu vào hõm vai Lặng Triệt, giọng buồn buồn mang theo hơi nóng thổi tới trên cổ của hắn,
"Ta không nỡ..."
Lăng Triệt nhìn Số 23 nhíu mày. Tay đặt trên người hắn lại siết chặt hơn, gắt gao như muốn khảm người vào trong lòng. Trong thoáng chốc, giọng nói của đối phương lại đột nhiên yếu đi, giống như khẩn cầu,
"Lăng Triệt. Ở bên ta... được không?"
Thiếu niên yên lặng đưa tay lên, vỗ nhẹ lưng Số 23, nhỏ giọng lẩm bẩm,
"Khế ước cũng đã kí, lại còn hỏi mấy câu dĩ nhiên như vậy, ngươi thật là bệnh hết thuốc chữa..."
Lăng Triệt đột nhiên cảm nhận được sâu sắc ác ý đến từ cái thế giới này, hoàn toàn không để người ta bình yên ngày nào!!! Đợi đến lúc tìm được kẻ sau màn, chắc chắn hắn phải đi đem lăng trì một vạn lần.Không, là một triệu lần!!!
Lại cúi đầu nhìn thiếu nữ đang ủy khuất trong lòng, hai tay vẫn luôn khư khư ôm lấy mình như sợ hãi tách ra, thiếu niên thở dài một tiếng.
Đối với người này, Lăng Triệt quả thực cạn lời. Vừa ngốc nghếch vừa cố chấp, lại si tình như vậy... Quên hết mọi thứ trước kia, lại chưa từng quên việc yêu hắn...
Thiếu niên đột ngột đẩy người ra một chút, sau đó liền nhào lên ôm lấy cổ nàng, mạnh mẽ hôn tới.
Số 23 hơi sững sờ, bất quá ngay lập tức nắm bắt được tình huống, đứng yên để cho người đang đè bên trên thoải mái ở trên mặt mình chủ động gặm cắn.
Đợi đến khi Lăng Triệt tách ra, gương mặt sớm đã đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, dồn dập thở dốc. Thiếu nữ để hắn ngả đầu lên vai mình, lại nghe người kia khàn giọng nói,
"Bảo bối... Của ta..."
Đối phương rất ngoan ngoãn để hắn ôm, dừng một chút liền nhẹ giọng "ừ" một tiếng.
Ở nơi người kia không nhìn thấy, trên gương mặt luôn bình tĩnh ung dung hiện ra một nét ác ý, khóe miệng cong cong, so với lúc nãy hoàn toàn như hai người khác nhau. Nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại nguyên trạng.
Số 23 "..." Ai của ai, còn cần xem lại nha~!
Luôn có kẻ xấu muốn tìm cách cướp người từ tay cô nương trói gà không chặt như ta, thật sợ hãi mà...
Nhị Tam [ ... ] Ký chủ nói lời này lương tâm sẽ không đau sao?
----------------------------------------**********************************------------------------------------------