Trần Diệu ừm một tiếng: "Tôi sẽ cố."
"Xin chị đó, Diệu Diệu." Nụ cười của Chung Dao hơi gượng gạo. Ở cạnh Cố Diệc Cư đã hơn một năm, vậy mà cô ấy không thể làm Cố Diệc Cư để ý mình.
Sao Chung Dao có thể không đau khổ, càng không thể cam lòng.
Trần Diệu cười nhẹ, rót rượu vào ly của mình, cụng ly với Chung Dao một cái. Chung Dao ngăn cản ly rượu trên tay Trần Diệu, nói: "Chị đừng uống, anh ấy đang nhìn kìa."
Trần Diệu nhìn theo hướng mắt của cô ấy, thấy Cố Diệc Cư đang bày mặt than ở bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng rơi trên mặt Chung Dao, vẻ mặt kia như muốn hỏi, "sao lại cho cô ấy uống rượu?".
Trần Diệu tặc lưỡi, đẩy tay Chung Dao ra, ngửa đầu "ực" một hơi: "Sao? Không cho uống à?"
Cố Diệc Cư: "..."
"Cho."
Sau đó anh gắp thịt bò bên cạnh vào chén Trần Diệu: "Ăn nhiều vào, lót bụng đã rồi uống."
Trần Diệu: "Ò."
Chung Dao bên cạnh cười ha ha, cười đến nỗi nằm bò xuống bàn rồi lại cười tiếp. Trần Diệu quay đầu lại nhìn, trong hốc mắt Chung Dao có hơi nước, cô ấy nắm lấy tay Trần Diệu: "Thì ra con người anh ấy còn có mặt khác như vậy."
Trần Diệu bỗng dưng không biết nên nói gì tiếp, đột nhiên cảm thấy Chung Dao rất đáng thương.
Năm tháng học cấp ba, cô cũng từng đáng thương y hệt cô ấy.
Chung Dao gắp thêm thức ăn.
Sau đó nói với Trần Diệu: "Em bị điều đi rồi."
Trần Diệu còn đang mải suy nghĩ xem nên an ủi Chung Dao thế nào, đột nhiên nghe cô ấy nói vậy thì ngẩn người, cô nhẹ giọng hỏi: "Chị bị điều đến đâu?"
Đầu ngón tay Chung Dao gõ xuống má mình: "Vì cái mặt này, Cố gia điều em trở về Myanmar."
Trần Diệu nhìn khuôn mặt của cô ấy, Chung Dao đã uống rất nhiều rượu, đôi mắt mê ly càng tô điểm thêm cho vẻ hoang dã trưởng thành. So với gương mặt luôn cố tỏ vẻ cao ngạo của Trần Hân, thật ra cô ấy xinh đẹp hơn rất nhiều. Chung Dao nói nhỏ: "Cố gia nổi điên vì chị. Nếu em không đi, anh ấy sẽ lấy dao cứa cái mặt này của em."
Trần Diệu: "..."
Bà mẹ nó, tên đàn ông khùng điên này.
Trần Diệu trầm ngâm một lúc lâu: "Thật xin lỗi."
Chung Dao xua tay: "Chị dâu, em ước gì được như chị."
Trần Diệu không thể tiếp lời được nữa, lại rót rượu rồi cụng ly với Chung Dao.
Cố Diệc Cư ngồi bên cạnh Trần Diệu híp mắt nhìn, cô làm bộ như không thấy, ngửa đầu uống một hơi cạn ly rượu. Vì uống nhanh quá mà bị sặc, Cố Diệc Cư rút khăn giấy lau khóe môi cho Trần Diệu, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Uống! Uống! Uống nữa đi! Đêm nay anh dạy dỗ em."
Lời anh nhả ra khiến Chung Dao cũng bị sặc rượu theo.
Nhưng cô ấy không may mắn giống như Trần Diệu, ở bên cạnh cô ấy không có một người đàn ông sẵn sàng lau miệng cho mình. Cố Diệc Cư chỉ chuyên chú lau cho Trần Diệu, ánh mắt không rời đi dù chỉ một chút.
Trần Diệu dùng đầu ngón tay vuốt vết rượu bên khóe môi, tầm mắt dừng lại trên gương mặt tuấn tú cứng cáp của Cố Diệc Cư, anh nhíu mi tâm, dù cho trong đôi mắt không có một chút kiên nhẫn nào nhưng anh vẫn dùng khăn giấy lau miệng cho cô. Trần Diệu bỗng dưng cười rộ, cô đặt ngón tay thon nhỏ mang dư vị rượu lên bên môi Cố Diệc Cư.
Bàn tay đang lau của Cố Diệc Cư ngừng lại, anh nhướn mi nhìn cô. Trần Diệu dán ngón tay mình lên miệng anh, động tác mang vẻ dụ hoặc nhàn nhạt, Cố Diệc Cư trầm mặc nhìn cô.
Giây sau, anh mở miệng, nghiêng đầu lưỡi liếʍ ngón tay cô, nâng mí mắt lên rồi lặng lẽ nhìn.
Khoảnh khắc này, không ai có thể phủ nhận độ gợϊ ȶìиᏂ của Cố Diệc Cư.
Trần Diệu cảm thấy ngón tay mình nóng rát, ướŧ áŧ. Thấy cô đỏ mặt, anh lại cạ răng mình vào tay cô.
Bốn người ngồi cùng bàn còn lại trợn mắt há mồm nhìn.
Cả lũ ngây ra như phỗng với nhau.
*
Trần Diệu cũng không rõ rằng bằng cách nào mà mình có thể quay trở lại tầng trên cùng, vì cô say bí tỉ. Lúc sau đó, Trần Diệu không kiềm chế được nên uống mấy chén, rượu chảy xuống bụng hóa hết thành hơi cồn tập kích đại não, làm cô quay cuồng lăn lộn trên giường. Trần Diệu cảm thấy rất nóng. Khi Cố Diệc Cư đến gần, Trần Diệu chỉ đành phải vươn tay vòng lên cổ anh.
Anh thì thầm: "Em mời gọi anh trước đấy nhé."
Trần Diệu nghiêng đầu, chủ động hôn anh.
Sau đó, bên ngoài trời nổi mưa gió sấm sét, cửa sổ kính sát trần trong phòng soi bóng hai người quấn lấy nhau trên giường.
Trần Diệu siết chặt gối ôm, anh vừa tiến công thần tốc khiến cô không kịp thở, chỉ có thể khóc nức nở.
Khi cô tỉnh lại thì ngoài trời đã sáng. Mưa rơi cả một đêm, ngay cả cửa sổ bằng kính cũng được gột rửa sạch sẽ. Trần Diệu hé mở nửa mắt, chui vào trong l*иg ngực ấm áp của anh. Dáng vẻ ỷ lại này làm Cố Diệc Cư phải mở tay ra, khẽ nâng cằm để cô nhào vào. Lát sau, người đàn ông mở mắt, nhìn cô gái xinh đẹp trong lòng, sau đó chậm rãi khép mắt lại.
Bàn tay anh hơi đè trên ngang hông cô.
Chỉ vậy mới có thể khiến Trần Diệu dựa sát vào anh nhiều hơn.
Hai người lại lần nữa mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi. Trần Diệu bị tỉnh lần thứ hai là vì tiếng chuông điện thoại di động cô vang lên khuấy động trời đất. Trần Diệu vươn tay từ trong chăn ra mò điện thoại trên tủ đầu giường, không nhìn mà trực tiếp bấm nhận máy, giọng nói của Trần Kính Khang truyền đến từ đầu bên kia: "Diệu Diệu."
Trần Diệu hé mắt ra một chút rồi tiếp đó nhắm lại, ngữ khí bình tĩnh: "Có chuyện gì không?"
Trần Kính Khang ở đầu bên kia do dự, nói: "Ba mẹ chuẩn bị về quê rồi."
Trần Diệu: "...Ừ."
Trần Kính Khang: "Trước khi ba mẹ về, có thể gặp con một lần được không?"
Trần Diệu dụi đầu vào lòng Cố Diệc Cư, hỏi: "Khi nào về? Bây giờ tôi đang đi công tác ở thành phố Y, có lẽ sẽ mất hai ngày."
"Thành phố Y?" Trần Kính Khang nghe được tên thành phố thì cảm thấy hơi phiền muộn. Ngay từ khi còn trẻ, bọn họ đã đến thành phố Y làm việc, sau đó mua nhà, vốn tưởng rằng từ nay về sau sẽ an cư ở bên đấy, cũng coi như đã trở thành người thành phố. Ai ngờ ông trời trêu người, cuối cùng nhà ở không còn, ngay cả con gái cũng mất.