*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì thế Lê Tuyết Cầm lập tức cướp lấy điện thoại Vũ Linh Đan, nhưng cô sớm đã chuẩn bị, lý nào lại để bà ta được như ý.
Chỉ là điện thoại Phan Bảo Thái vẫn không thể liên lạc được.
Dưới tình thế cấp bách, bỗng nhiên Lê Tuyết Cầm dùng hết sức đẩy bàn tay Vũ Linh Đan ra.
Vũ Linh Đan trượt chân, cả người không thể không chế
được mà ngã về phía sau, di động đang cầm cũng rơi bộp xuống mặt đất.
“Thứ không biết liêm sỉ nhà cô, có phải cô không nghe hiểu lời tôi nói hay không? Tôi bảo cô tránh xa con trai tôi ra chút, dựa vào thứ giày rách đã kết hôn một lần như cô mà còn vọng tưởng gả và nhà họ Phan chúng tôi, cô cứ nằm mơ đi.
Chỉ cần tôi còn sống ngày nào thì cô đừng mơ tưởng ngày đó. Sáu năm trước tôi có thể đưa Phan Bảo Thái đi, vậy bây giờ cũng có thể giữa chặt Phan Bảo Thái trong lòng bàn tay, đồ thứ phụ nữ không biết xấu hổ”
Lê Tuyết Cầm túm chặt tóc Vũ Linh Đan, gần như là cố hết sức túm cổ kéo dậy khỏi mặt đất. Vũ Linh Đan cố nén đau nhức, nhưng vẫn không thể nào nhịn được âm thanh đau đớn phát ra từ trong mũi.
Lúc này, gai tay cô đã bị Lê Tuyết Cầm giảm mạnh xuống mặt đất. Vũ Linh Đan không cách nào có đường để phản kháng, đồng thời còn phải nghe những lời sỉ nhục của Lê Tuyết Cầm, cô phảng phất như nhớ đến tình cảnh vào sáu năm trước.
Nước mắt dần tuôn rơi, cũng không biết vì đau hay là vì xấu hổ.
“Tôi nói cô biết, chỉ cần tôi còn ở đây thì cô đừng có ý định đánh chủ ý lên con trai tôi”
Vũ Linh Đan không thể phản kháng càng gia tăng dáng vẻ kiêu ngạo của Lê Tuyết Cầm, bà ta không chỉ không buông tay mà ngược lại càng thêm điên cuồng