Ngón tay của Vũ Linh Đan đang run rẩy chỉ vào cửa hét lên.
Trương Thiên Thành mím môi nhìn xung quanh, anh có thể nhìn ra rằng Phan Bảo Thái đã tốn không ít tâm tư đối với buổi hẹn hò hôm nay, đáng tiếc là đã bị anh phá hoại.
Mục đích của Trương Thiên Thành đã đạt được rồi, cũng chẳng còn cách nào khác, anh gật đầu, chắp tay nói: "Được rồi, tôi sẽ đi, nhưng tốt nhất có nên nhớ những gì tôi đã nói"
"Trương Thiên Thành, anh hãy chết hi vọng đó đi, từ nay về sau, tôi sẽ không phải chịu sự khống chế của anh nữa!"
Vũ Linh Đan nghiêng người về phía trước, gần như dùng hết sức lực hét vào mặt Trương Thiên Thành.
Trương Thiên Thành vừa nãy còn thuyết phục bản thân
nhất định phải đối tốt với phụ nữ, bây giờ lại bị bộ dạng nóng nảy của Vũ Linh Đan làm anh thêm phần kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh nhanh chóng quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt không che giấu được sự chán ghét của Vũ Linh Đan đối với anh, đột nhiên anh không kiềm chế được mà tiến lên phía trước dùng tay bóp chặt cổ của Vũ Linh Đan.
"Vũ Linh Đan, có phải tôi cho cô chút thể diện, nói chuyện đàng hoàng với cô, cô vẫn nghe không hiểu đúng không?"
"Vậy được, bây giờ tôi lặp lại một lần nữa, tôi không cho phép cô ở bên bất kỳ người đàn ông nào khác ngoại trừ tôi. Cô đã hiểu chưa?"
Nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ, gương mặt đỏ bừng của Vũ Linh Đan, vào lúc này anh hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ, vết đỏ này là do anh bóp.
Trương Thiên Thành bất giác giảm nhẹ lực tay lại, để cho Vũ Linh Đan có cơ hội hít thở, quả nhiên đối người của Vũ Linh Đan đã chuyển động, đôi môi có chút run rẩy nhẹ.
Trương Thiên Thành không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng đã buông Vũ Linh Đan ra xoay lưng lại đối diện với Vũ Linh Đan thì đã nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng ho dữ dội và tiếng nôn khan như thể rất đau.
Trương Thiên Thành đưa tay ra vén tóc lên, gắt gỏng nói:
"Vũ Linh Đan, tại sao cô luôn muốn thách thức sự kiên nhẫn của tôi, chúng ta nói chuyện một cách đàng hoàng không được sao?"
Đáng tiếc rằng giọng nói của anh đã bị chìm ngập trong tiếng nôn khan của Vũ Linh Đan nên không có lời phản hồi nào.