*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Xin lỗi anh." Bảo vệ xin lỗi một cách đàng hoàng, sau đó anh ta nhìn về phía Trương Thiên Thành bằng vẻ mặt vô cùng đáng thương nhưng Trương Thiên Thành không hề có ý định buông tay. Phan Bảo Thái xoay người rồi nói bằng giọng lạnh lùng: "Tôi muốn Trương Thiên Thành rời khỏi phòng tôi trong vòng ba giây"
Không một ai lên tiếng, cũng không ai có hành động gì cả.
Cuối cùng vẫn là Trương Thiên Thành thể hiện lòng nhân từ của mình. Anh ôm chặt Vũ Linh Đan hơn rồi cười híp mắt nói: "Linh Đan, anh thấy hay là chúng ta đi thôi, đừng làm khó người khác nữa, cũng đừng khiến Tổng giám đốc Thái thêm xấu hổ nữa đi em."
"Tôi không đi." Vũ Linh Đan không chịu khuất phục.
Thái độ của Vũ Linh Đan khiến Phan Bảo Thái cảm thấy đỡ xấu hổ hơn một chút. Đột nhiên anh ta tung một nắm đấm về phía Trương Thiên Thành.
Trương Thiên Thành né sang một bên, đồng thời buông lỏng Vũ Linh Đan ra.
Hai tay Phan Bảo Thái ôm Vũ Linh Đan vào lòng rất nhanh, sau đó anh ta nhìn chằm chằm Trương Thiên Thành bằng ánh mắt cảnh giác rồi chỉ tay vào mũi anh mà mắng: "Trương Thiên Thành, tôi cảnh cáo anh, tốt nhất là anh tránh xa cô ấy một chút. Nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo"
"Sẽ không khách sáo với tôi?" Trương Thiên Thành lặp lại như thể anh đang được nghe một câu chuyện cười, trong đáy mắt anh tràn đầy vẻ hài hước.
"Đúng thế, có thể bây giờ năng lực của tôi không theo kịp anh nhưng bây giờ Tập đoàn Á Đông đã bị Trương Đức Phú khống chế rồi. Anh đừng nói với tôi là bây giờ anh muốn cá chết lưới rách với tôi đến cùng đấy nhé. Dù sao đối với tôi mà nói thì không có gì quan trọng bằng Linh Đan cả"
Thân hình cao lớn của Trương Thiên Thành che khuất tầm mắt của Phan Bảo Thái. Trương Thiên Thành coi như không nhìn thấy vẻ chán ghét đang tràn ngập trong đáy mắt của Vũ
Linh Đan.
Đột nhiên Trương Thiên Thành cười rộ lên, sau đó giơ tay khẽ vuốt lại mái tóc đang rối bù của Vũ Linh Đan. Anh cố tình hạ thấp giọng nhưng vẫn để Phan Bảo Thái nghe được: "Em nhìn em kìa, không phải là do hai người bọn anh đang mải cãi nhau nên anh mới không kịp dỗ em sao? Sao em cứ bực bội với anh thế?"