*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Thời gian còn dài mà"
Ý tứ của Vũ Linh Đan cũng không quá rõ ràng. Hy vọng lại hiện lên trong mắt Phan Bảo Thái, anh ta cười và nói: "Đúng vậy, hôm nay chúng ta sẽ đi xem phim, sau đó dùng bữa. Chúng ta sẽ làm những việc còn lại mỗi ngày tiếp theo"
Vũ Linh Đan từ chối cho ý kiến.
Những Phan Bảo Thái không biết có chuyện gì, vừa cười, vừa chợt ứa nước mắt.
Sau đó, cảm xúc có chút mất kiểm soát. Anh ta liên tục nói xin lỗi, sau đó quay mặt sang một bên lau mặt, nói: “Linh Đan, anh không sao, chỉ là anh quá xúc động, em không biết đâu, trong mơ của anh đã xuất hiện bao nhiêu lần cảnh tượng như vậy rồi. Bây giờ anh thật sự nghĩ có lẽ mình đang nằm mơ đấy"
"Cuối cùng anh cũng quay lại tìm em, Linh Đan, anh rất vui, anh thực sự không sao, một lát nữa anh sẽ ổn thôi, chỉ là anh rất vui."
Động thái này khiến Vũ Linh Đan hơi bối rối.
Cô luôn nghĩ rằng Trần Tuyết Nhung nói rằng bà ấy đã nhìn thấy Phan Bảo Thái khóc trước mặt mình, đó là lời nói dối trắng trợn của Trần Tuyết Nhung.
Nhưng bây giờ có vẻ như...
Phan Bảo Thái xúc động đến mức không kiềm chế được
cảm xúc.
Có phải vì quá yêu không?
Vũ Linh Đan không biết.
Mặc dù Phan Bảo Thái đang khóc lóc xúc động trước mặt cô, nhưng trong lòng Vũ Linh Đan cũng không có bất kỳ sóng gió nào, cô nghĩ rằng mình nên là một người dứt khoát, nếu không yêu thì chính là không yêu.
Cô đã đồng ý thử, nhưng cô chỉ đang muốn thay đổi con đường tự cứu lấy bản thân thôi.
Nói cách khác, đó là sự trốn chạy.
"Phan Bảo Thái, nếu cuối cùng em thấy rằng chúng ta vẫn không thích hợp.."
Bây giờ, Vũ Linh Đan có chút không chắc chắn, và chỉ có thể hỏi một cách ngập ngừng.
Trong rạp chiếu phim, đèn đóm vẫn còn hơi tối.
Phan Bảo Thái lặng lẽ nắm chặt tay Vũ Linh Đan, theo phản xạ, Vũ Linh Đan muốn thoát ra, nhưng sau khi nghĩ đến tình
trạng hiện tại, cuối cùng cô vẫn không nhúc nhích để Phan Bảo Thái giữ lấy.