Anh tiến thêm một bước nằm trên người Vũ Linh Đan, một tay cầm lấy hai bàn tay không an phận của cô, một tay khác bắt đầu dao động trên người cô. "Trương Thiên Thành!”
Vũ Linh Đan mở miệng cảnh cáo, thế nhưng hoàn toàn không có tác dụng, ngược lại cơ thể lại càng nhạy cảm hơn. Theo sau từng động tác của Trương Thiên Thành, cả người cô đều không thể nào phản kháng trong cơn sợ hãi.
Ánh mắt thâm thúy của Trương Thiên Thành hiện lên một nụ cười châm biếm.
Ngoài miệng có thể nói dối, nhưng cơ thể vẫn vô cùng
thành thật.
Nếu như Vũ Linh Đan chán ghét mình như vậy thì cũng sẽ không có phản ứng lớn đến thế. Trương Thiên Thành cảm thấy rất đáng tiếc, mãi đến bây giờ anh mới phát hiện ra đạo lý này.
“Được rồi, ngoan. Đừng làm làm loạn nữa, để cho tôi hôn một chút đã”
Dường như cổ họng khô ráo của Trương Thiên Thành đã muốn bốc lửa, thế nhưng anh vẫn kiềm chế du͙© vọиɠ của mình, dịu dàng an ủi tâm trạng nóng nảy của Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan chưa từng nghe thấy giọng nói dịu dàng như vậy, vì thế lập tức ngẩn người. Kết quả đã khiến cho Trương Thiên Thành thừa cơ hội, nhanh chóng chiếm lĩnh công thành.
Nụ cười nơi đáy mắt Trường Thiên Thành càng sâu hơn, anh phát hiện nếu như mình dịu dàng lại thì chiều này quả thật rất có tác dụng.
Đáy lòng Vũ Linh Đan đang có một giọng nói đang gào thét.
Cô cố gắng mở to hai mắt, cố gắng nhìn biểu cảm của Trương Thiên Thành, đôi lông mày rũ xuống của người đàn ông hơi cau lại, giống như đang làm chuyện gì đó khiến anh đặc biệt đau đớn.
Trong vài giây tiếp theo, Trương Thiên Thành lại nghiến răng, và toàn bộ khuôn mặt hiện lên sự biến dạng kỳ lạ.
"Không tập trung!"
Trương Thiên Thành tát vào mông Vũ Linh Đan và nhắc
nhở cô một cách khó chịu.