Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (Trốn Tình)

Chương 1170

Nhưng đó cũng là lẽ thường tình, nếu bên cạnh anh ta cũng có một người có năng lực và trung thành như Vô Nhật Huy vậy, thì anh ta khẳng định cũng đứng về phía Vô Nhật Huy.

Anh ta liếc nhìn thấy Hoắc Thanh Phong xoay người đi vào nhà vệ sinh, sau đó lại mỉm cười nhìn Lê Đình Tuấn, thấp giọng nói: “Hoắc Thanh Phong phải đau buồn biết bao”

Lê Đình Tuấn lắc nhẹ ly rượu trong tay, cũng không lên tiếng.

Kỳ thật Lệ Đình Tuấn đã sớm nghĩ tới vấn đề này, Vô Nhật Huy không có khả năng theo bên cạnh mình cả đời được, anh ta cũng là con một trong gia đình, hơn nữa gia cảnh lại khốn khổ như vậy, càng phải trông cậy vào anh ta nối dõi tông đường, khiến gia đình có thể yên lòng.

Tuy nhiên anh ta là một người đàn ông thực sự không biết làm thế nào để giới thiệu phụ nữ cho Vô Nhật Huy, về phần đêm nay chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.

Thẩm Minh Hân là một cô gái tốt, không nói riêng về gia cảnh, hai người đều rất xứng đối với nhau, bất kể xét từ ngoại hình hay tính cách, hai người họ đều rất thích hợp, Vô Nhật Huy chín chắn và hướng nội, Thẩm Minh Hân lại hướng ngoại, tuy hơi tiểu thư bướng bỉnh, nhưng cô ấy lại rất có chừng mực.

Nhưng xét về Hoắc Thanh Phong, mối quan hệ giữa anh ta và Thẩm Minh Hân căn bản là là không có khả năng, nếu nói một câu khó nghe hơn anh ta chính là kẻ bám đuôi, anh ta càng đeo bám theo Thẩm Minh Hân, thì Thẩm Minh Hân sẽ càng khinh thường anh ta hơn, anh ta không thể giữ được Thẩm Minh Hân.

Em gái của Thẩm Viên Quân cũng được xem như là em gái của anh vậy, xưa nay anh đều nhìn người rất chuẩn.

Hơn nữa, dường như Kiều Phương Hạ cũng rất ủng hộ cặp đôi này.

Anh liếc mắt nhìn Kiều Phương Hạ một cái, Kiều Phương Hạ cũng đưa mắt nhìn anh, thuận thể khoác lấy khuỷu tay anh và nhét một miếng trái cây được gọt nhỏ vào miệng anh.

“Làm sao em biết họ đang ở cùng nhau?” Lê Đình Tuấn thấp giọng hỏi.

“Thông thường, khi anh gọi điện cho Vô Nhật Huy, anh ta nhất định sẽ trả lời trong vòng ba giây, vừa rồi có hơn mười giây mới bắt máy nhỉ, đúng không?” Kiều Phương Hạ hơi nhướng mày và đáp lại.

Anh ta bắt máy lâu như vậy, chỉ có một khả năng chính là Vô Nhật Huy đang bị người nào đó quấy rầy.

“Hơn nữa, khi nãy Thẩm Minh Hân đi xuống có chào hỏi với em” Cô tiếp tục cười tủm tỉm nhẹ giọng nói.

Trạm Khánh Minh nhàn nhạt liếc nhìn Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn hai người họ, chờ đến khi hai người nói xong liền nói với Lệ Đình Tuấn: “Anh nhờ tôi làm giúp chuyện đó, chờ tôi trở về sẽ điều tra kỹ càng”

“Tôi nghĩ đêm nay chúng ta vẫn là trở về nhà sớm đi.”

Trong lúc nói chuyện, một tay anh ta khẽ chạm vào lòng ngực của mình: “Tôi nhìn thấy hai người, không khỏi có chút đau lòng đấy.”

Cái miệng lưỡi láu lỉnh của Trạm Khánh Minh, Kiều Phương Hạ cũng không phải là lần đầu tiên nghe thấy, nên cô căn bản cũng không mấy quan tâm.

Trước kia cô có thể còn cảm thấy khó xử không chịu nổi, nhưng bây giờ cô cũng không còn có cảm giác này nữa.

Cô dựa vào vai Lệ Đình Tuấn, nhìn Trạm Khánh Minh đứng dậy lấy áo khoác, khi anh ta thật sự chuẩn bị rời đi, Lê Đình Tuấn cũng không đến ngăn cản.

Dù sao hôm nay anh tổ chức bữa tối này, chỉ để Trạm Khánh Minh đích thân đến nói rõ với Kiều Phương Hạ, tránh việc khiến Kiều Phương Hạ cứ suy nghĩ mãi về chuyện áo khoác kia.

Vào thời điểm Trạm Khánh Minh đứng dậy rời đi, Hoắc Thanh Phong cũng từ nhà vệ sinh bước ra, nhìn thấy Trạm Khánh Minh chuẩn bị rời đi, liền chào hỏi một tiếng: “Anh chuẩn bị rời đi à? Cùng nhau đi đi”