Anh lập tức mở ra xem, nhìn thấy bên trong là áo của Trạm Khánh Minh.
Anh im lặng mấy giây, bỗng nhiên phản ứng lại.
Nhất định là Tô Minh Nguyệt đã tới đây.
Anh nhíu chặt lông mày, lấy điện thoại di động ra gọi cho Kiều Phương Hạ, phát hiện điện thoại của cô cũng tắt máy.
“Không phải chứ, buổi sáng tôi chỉ ra cửa một chuyến đi mua đồ ăn..” Bà Trần đi theo xuống tần, lúc này mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, lúng ta lúng túng nói.
Lệ Đình Tuấn lập tức gọi cho những vệ sĩ luân phiên đi theo Kiều Phương Hạ.
“Kiều Phương Hạ đâu?” Trong nháy mắt, anh lập tức trầm giọng hỏi.
“Mợ chủ không phải ở nhà sao?” Đối phương sửng sốt một chút, cẩn thận từng li từng tí trả lời.
Lệ Đình Tuấn không lên tiếng.
Rất hiển nhiên, Kiều Phương Hạ đã đi.
Bởi vì Kiều Phương Hạ không thích ngày ngày vệ sĩ giống như giám thị đi theo mình, Lê Đình Tuấn không muốn cô không vui, cho nên xưa nay đều không để người cận thân đi theo.
Xem như anh có để cho người cận thân bảo vệ cô, Kiều
Phương Hạ cũng có bản lĩnh bỏ trốn không một tiếng động dưới mí mắt bọn họ.
Chuyện bom hẹn giờ còn chưa được điều tra rõ ràng, giờ phút này Kiều Phương Hạ lại rời khỏi anh, vô cùng nguy hiểm!
“Lập tức tìm người về.” Anh cắn chặt răng nói: “Không được thiếu một cọng tóc!”
Nước Thanh Sơn.
Kiều Phương Hạ lên xe của tổng bộ Quân Diệt tới đón, tay phải giữ chặt sợi dây chuyền bạc đeo trên cổ.
Người kia có thể là đã phát hiện ra bất thường cho nên mới để cô tự mình trả lại dây chuyền.
Đối với chiếc xe mà Vô Nhật Huy yêu cầu cô kiểm tra ngày hôm đó, cô đã tìm thấy tất cả thông tin của chủ sở hữu.
Trong đó, không có hơn mười người ở nước Thanh Sơn sở hữu chiếc xe này.
Bởi vì địa điểm đối phương yêu cầu giao dịch ở tổng bộ Quân Diệt, cộng thêm trong lòng cô nắm chắc cho nên mới một mình đến đây.
“Chuyện phía trên bảo cô cân nhắc, cô suy nghĩ thế nào rồi?” Trên ghế lái, đồng nghiệp của Kiều Phương Hạ hướng mắt nhìn, nhẹ giọng hỏi cô.
“Trước mắt vẫn không dứt ra được” Kiều Phương Hạ cười
cười trả lời: “Ông cụ nhà tôi đột nhiên phát bệnh, vừa làm phẫu thuật cắt bỏ một bên phổi.”
“Bệnh tình nghiêm trọng lắm à?” Bởi vì đối phương là cộng tác của Kiều Phương Hạ cho nên cũng hơi hiểu biết về việc nhà của cô.
“Ừm.” Kiều Phương Hạ im lặng gật đầu một cái.
Đối phương cũng mỉm cười gật đầu trả lời: “Vậy tôi giúp cô nói đỡ với bên trên một chút, cho cô thêm thời gian xử lý tốt chuyện riêng.”
Cấp trên Quân Diệt luôn luôn tàn nhẫn máu lạnh, đối với Kiều Phương Hạ như thế đã coi như là thông cảm.