An Dương nhìn cây kéo trong tay anh ta, có chút không hiểu anh ta sẽ làm cái
Mặc dù chỉ số IQ và chỉ số EQ của An Dương rất cao nhưng vì tuổi của cô bé quá nhỏ không có kinh nghiệm nào cả, cô bé vẫn chưa hiểu được nhiều.
Nửa phút sau.
Không có khóc lóc hay phải cắt đi cắt lại nhiều lần như trong dự đoán, chỉ là khi Phó Nhiên cầm cây kéo cắt đi một búi tóc nhỏ của cô bé, An Dương từ từ cau mày lại.
Lệ Đình Tuấn ở phía bên cạnh quan sát An Dương vài lần.
Đứa trẻ này lạnh lùng đến nỗi làm cho anh có chút lạnh lòng. Bỗng chốc, An Dương đột nhiên chuyển mắt sang nhìn anh.
“Chú định đem tóc của cháu đi làm xét nghiệm DNA sao?”
Khoảnh khắc An Dương vừa nói xong câu đó, mọi người xung quanh ai nấy đều sững sờ.
Nếu như đây là một đứa trẻ 10 tuổi, nghe ra còn có vẻ bình thường, nhưng An Dương vẫn còn nhỏ!
“Vậy thì chú nói sớm đi, cháu tự đưa cho chú là được rồi” An Dương bĩu môi, nhíu mày lại, tự mình từ phía trên chiếc ghế leo xuống.
“Được rồi, cháu cần quay về rồi”
Cô bé vừa nói, vừa bước chân trần ra ngoài đi về.
Đi vẫn chưa đến cổng thì một bàn tay từ phía sau đột ngột nhấc bổng cô bé.
Thực ra An Dương đang giả vờ bình tĩnh nhưng Lê Đình Tuấn nhìn thấu được điều đó, lúc nhấc lên cô bé sợ đến nỗi la lên một tiếng “wa”.
“Sự thật ở ngay đây, trước khi có kết quả, cháu không được phép đi đâu cả” Lệ Đình Tuấn đặt cô bé lên ghế sô pha bên cạnh, nheo mắt lại rồi khẽ nói.
“Cháu muốn kiện chú về tội ngược đãi trẻ em! Ở đất nước Nguyệt Chi chúng ta, tội ngược đãi trẻ em sẽ bị xử phạt rất nặng đấy!” An Dương càu nhàu đứng dậy khỏi ghế sô pha, to tiếng với Lệ Đình Tuấn.
“Thật trùng hợp, chú không phải người nước Nguyệt Chi” Lê Đình Tuấn nắm lấy cổ áo của cô bé và đẩy cô bé trở lại trên ghế sô pha, rồi dùng tay ra hiệu im lặng với cô bé: “Tốt nhất cháu nên hiểu rằng, chứ không phải đang đùa với cháu”
An Dương nghĩ đến lúc nãy anh uy hϊếp nói là sẽ cắt đứt lưỡi của cô bé, sắc mặt cô bé từ từ tái nhợt, không hé răng nửa lời.
“Lập tức cất hết tất cả các thiết bị điện tử trong phòng của cậu đi!”
Trước khi Lệ Đình Tuấn ra ngoài, đã trầm giọng dặn dò Phó Nhiên.
Kiều Phương Hạ theo dõi lộ trình của Lê Đình Tuấn một vòng thì phát hiện ra rằng xe của anh sau khi rẽ vào một con đường nhỏ xe anh ta không còn xuất hiện trong giám sát của bất kỳ đoạn đường nào gần đó nữa.