Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (Trốn Tình)

Chương 297

Tiêu Hoàng Khải ngẩng mắt, sốt ruột nhìn cái bà Kiều mấy cái, thấy cái bàn đó lại chỉ có một người n Bọn họ để cho nhà họ Kiều một cái bàn to, cố ý để lại vị trí cạnh bàn chính bọn họ, thế mà nhà họ Kiều lại dám đối xử với nhà họ như vậy?

Anh ta sắp nổi điên lên, đúng lúc người đàn ông ngồi vị trí đó quay đầu nhìn anh ta.

Vào khoảnh khắc hai ánh mắt nhìn vào nhau, Tiêu Hoàng Khải không kiềm được mà hít một hơi lạnh, hai chân như mềm nhữn.

Ai nghĩ đến được Lệ Đình Tuấn sẽ đích thân đến đây?

Trong đầu Tiêu Hoàng Khải hiện lên cảnh tượng đáng sợ của hai tháng trước đây, bất chợt lòng bàn tay của anh ta đổ đầy mồ hôi lạnh.

Anh ta nhớ rất rõ ràng sự việc trước kia của Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ.

Nghĩ đến điều này có thể thấy trong lòng Lệ Đình Tuấn thực ra rất quan tâm đến Kiều Phương Hạ, nếu không anh sẽ không tự mình đến đây tham gia đám cưới.

Hai người đứng từ xa nhìn nhau vài giây, Lệ Đình Tuấn thu hồi ánh mắt lạnh lùng, quay đầu nhìn nơi khác.

Tiêu Hoàng Khải và ba mẹ anh ta im lặng nhìn vào mắt nhau. Mẹ Tiêu suy nghĩ, từ trong túi lấy ra món quà mừng mà Lệ Đình Tuấn đưa cho bà ta, nhỏ giọng nói: “Bên trong là một tấm thẻ ngân hàng, anh ta nói là hai mươi lăm tỷ…”

Vốn dĩ Lệ Đình Tuấn đã cắt lưỡi của Tiêu Hoàng Khải, nhà của anh ta với nhà họ Lệ chính là kẻ thù không đội trời chung.

Nhưng đứng trước mặt Lệ Đình Tuấn, nhà họ Tiêu của họ có được coi là cái gì?

Việ đổ nhà họ Tiêu đối với ình Tuấn chẳng qua chỉ cần dùng đến một đầu ngón tay, cho nên nhà họ Tiêu có tức giận đến mấy cũng không dám nói gì, cũng không dám đuổi Lệ Đình Tuấn đi.

“Người đã đến đây thì chính là khách” Tiêu Hoàng Khải đẳn đo một lúc lâu, sau đó cần răng, thấp giọng nói: “Tùy anh ta đi”

Không ai dám nhắc đến việc đuổi Lệ Đình Tuấn đi.

Hơn thế nữa, hai mươi lăm tỷ không phải là một con số nhỏ, tiền đưa tới tay rồi thì không có lý do gì mà không lấy.

Giờ lành được sắp xếp đã tới, ngọn đèn trong đại sảnh tắt hết.

Ngay lập tức Tiêu Hoàng Khải nhắc nhở ba mẹ ngồi xuống bàn chủ nhà. Anh ta sửa soạn lại quần áo và đi lên sân khấu.

Người chủ trì ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi anh ta: “Có thể bắt đầu chưa?”

“Bắt đầu đi” Tiêu Hoàng Khải lại quan sát quần áo của mình lần nữa và nói.

Ngày hôm trước, Kiều Đông Phương đã thương lượng với gia đình bọn họ, Kiều Phương Hạ muốn thay đổi cách thức lên sân khấu, từ ban công trên tầng hai, ngồi vào bàn dây đu từ trên xuống, làm như vậy thì khi xuất hiện sẽ đẹp hơn rất nhiều.

Kiều Phương Hạ muốn xinh đẹp, Tiêu Hoàng Khải cũng có thể hiểu nên anh ta đồng ý ngay.

Tại thời điểm này, toàn hội trường chí có duy nhất một chùm ánh sáng hướng tới ban công tầng hai nơi Kiều Phương Hạ sẽ xuất hiện.

Tiêu Hoàng Khải ngẩng đầu và nhìn qua đó, khóe miệng anh ta kéo lên một nụ cười lạnh.

Kiều Phương Hạ vẫn luôn không sẵn lòng, bây giờ không phải vẫn phải gả cho anh ta sao?

Vùng vấy thì có lợi ích gì? Kết cục đã được thiết lập từ lâu rồi.

Dựa theo thời gian được sắp xếp ban đầu, quả nhiên, một chiếc xích đu chậm rãi rơi xuống từ bầu trời và dừng ở trung tâm của chùm Sáng.

Một người phụ nữ ngồi trên ghế xích đu, người khế dựa vào tay vịn, trên đầu đội một tấm vải mỏng trắng tinh, hòa vào dòng nhạc du dương từ từ hạ xuống.

Khách khứa cũng là lần đầu được chứng kiến cách thức xuất hiện độc đáo như vậy trong một lễ cưới, tất cả đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

Tiêu điểm chính của toàn trường dừng trên người phụ nữ mặc váy cưới trắng tỉnh.

Nụ cười trên mặt Tiêu Hoàng Khải càng thêm đắc chí, anh ta đi về vị trí nơi Kiều Phương Hạ chuẩn bị hạ xuống.

“Bây giờ, xin mời chú rể đẹp trai của chúng ta dắt tay cô dâu xinh đẹp, đi đến phía trên sân khấu..” Người chủ trì đang háo hức l*иg tiếng.

Chiếc xích đu dừng lại, Tiêu Hoàng Khải đi tới trước mặt Kiều Phương Hạ và vươn tay về phía cô.