Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (Trốn Tình)

Chương 247: Nhìn thêm một vài lần nữa

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lệ Đình Tuấn đang hơi cúi đầu nhìn viên kim cương trong veo trong tập sách, động tác trên tay dừng lại, anh liếc mắt nhìn Lam Minh Hạc bên cạnh.

Lam Minh Hạc thậm chí không dám đối mặt với Lệ Đình Tuấn, cân nhắc một chút, kiên trì nhẹ giọng nói: “Có thể là một số phương tiện truyền thông không nghe lời, đem tin tức anh và cô chủ xem triển lãm tiết lộ ra ngoài”

“Phải không?” Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chäm Lam Minh Hạc, thản nhiên hỏi ngược lại.

Anh sớm biết Lam Minh Hạc là người không thể tin tưởng được, Lam Minh Hạc này là người bên cạnh Lệ Kiến Đình.

Thân thể Lam Minh Hạc cứng đờ, không dám nói thêm điều gì nữa.

“Sợ gì chứ?” Lệ Đình Tuấn khế cười: “Chẳng qua chỉ là làm hỏng một chuyện, tôi có thể ăn thịt được câu hay sao?”

Lam Minh Hạc không hiểu rõ tính tình Lệ Đình Tuấn, nghe Lệ Đình Tuấn nói như vậy, cho rằng Lệ Đình Tuấn không trách cứ trên đầu anh 1a.

Đấu giá phía dưới đã bắt đầu, viên kim cương đầu tiên đã bị đẩy lên sân khấu.

Lệ Đình Tuấn đem bàn tay nhỏ bé yêu kiều duy nhất bao bọc trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa xoa, không nhìn Lam Minh Hạc nữa.

Tốc độ đấu giá rất nhanh, chỉ vài phút sau, giá thầu kim cương số 1 đã kết thúc, rất rẻ, giá không đến 30 triệu.

Mười phút sau, viên kim cương số 2 cũng được đấu giá thành công.

Rất nhiều người dưới khán đài đều không lên tiếng đấu giá, mục tiêu của đa số mọi người đơn thuần là mấy khối cực phẩm đó.

*… Được rồi, viên kim cương số 2 cuối cùng đã được bán với giá 36 triệu đô la! Tiếp theo là số 3, viên kim cương sâm panh nguyên chất nhất được sản xuất ở Nam Phi trong những năm gần đây!”

Phía dưới có người rục rịch, kim cương sâm panh đắt tiền có màu sắc hiếm có, giá trị thực sự không nhất thiết phải cao hơn kim cương trong suốt, nhưng rất nhiều người thích màu sắc đặc biệt này.

Quản gia nhà họ Lệ nhìn Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ ngồi ở phía trước bọn họ, nhẹ giọng nói với Kiều Diệp Ngọc: “Chúng ta bắt buộc phải đấu giá được cái này, tuyệt đối không được để cậu Hai có được!”

Kiều Phương Hạ càng thích, bọn họ càng không để Kiều Phương Hạ có được.

Kiều Diệp Ngọc ngước mắt lên, nhìn chäm chäm Kiều Phương Hạ trên đài, bïu môi.

“15 triệu!” Nhà thầu đầu tiên dưới đài mở miệng.

“Hai chục triệu!” Ngay sau đó có người tăng giá, không khí hoàn toàn khác với hai sản phẩm đầu tiên vừa rồi.

“Năm chục ti nhẽo.

“Năm mươi năm triệu.” Ngay lập tức có người tăng giá.

“Tám chục triệu:’ Kiều Diệp Ngọc tiếp tục nâng cao thẻ của họ.

Bình thường đều là mấy triệu tăng giá, Kiều Diệp Ngọc vừa lên là mấy chục triệu cộng thêm, rất nhiều người yên lặng lắc đầu, buông tha.

“Chín chục triệu” Vài giây sau, ai đó giơ thẻ lên một lần nữa.

“Một trăm triệu” Kiều Diệp Ngọc không thay đối sắc mặt của mình.

Ở một bên có người nhỏ giọng thảo luận: “Bỏ cuộc đi, hơn một trăm triệu là giá xa quá rồi”

“Đúng vậy, không cần thiết, có số tiền này không bằng mua thứ càng đáng giá hơn” l Người dẫn chương trình trên sân khấu cũng khϊếp sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai dám tăng giá, kích động mở miệng nói: “Cô Kiều đã ra giá một trăm triệu, còn có cao hơn sao?”

thêm vài lần, nhưng cũng không thích nhiều.

Lệ Đình Tuấn cùng cô nhìn nhau, trong đôi mắt thâm thúy, mang theo vài phần ý tứ cô không thể hiểu.