*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năm món ăn, một món canh, không phải là nhiều lắm nhưng mỗi món đều là đồ cô thích ăn.
Cô ăn mấy miếng lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn nhíu mày, nhìn chäm chằm vào một chỗ trên bản hợp đồng.
Lam Minh Hạc từ chỗ rẽ bên cạnh thang máy đi tới, nói nhỏ với Lệ Đình Tuấn: “Cậu hai, bọn họ…”
Sau khi nói mấy chữ, anh ta nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang ngồi ăn cơm, trên người còn mặc quần áo của Lệ Đình Tuấn thì vội quay người lại không nói nữa.
Lệ Đình Tuấn nhìn Kiều Phương Hạ, thấp giọng nói: “Để bọn họ tiếp tục chờ: “Vâng” Lam Minh Hạc gật đầu, rồi rời đi.
Kiều Phương Hạ đoán rằng chắc là Lệ Đình Tuấn phải đi họp.
nhưng mà anh còn chưa ăn cơm.
Nghĩ một chút, cô khẽ nói: “Em ăn no rồi.
Cô buông đũa, lấy một tờ giấy ăn lau miệng, đang định đứng dậy thì Lệ Đình Tuấn đã đi đến bên cạnh cô, anh nhìn thức ăn trên bàn, cô mới ăn mấy miếng, có món còn chưa g đến.
Anh cũng không vội, ngồi xuống ghế đồng thời kéo tay cô, khiến cô ngã vào lòng mình.
Kiều Phương Hạ vừa muốn đứng dậy thì tay của Lệ Đình Tuấn đã nắm chặt eo cô, không cho cô rời đi.
“Mấy món này không ngon à?” Anh thấp giọng hỏi.
“Em đã ăn no rồi” Kiều Phương Hạ nhíu mày trả lời.
Lệ Đình Tuấn cầm đũa lên, thử một miếng thịt xào chua ngọt, thịt bên trong vừa chín tới, so với trình độ ngày trước không kém là bao, không bị thụt lùi Ngày trước, Kiều Phương Hạ thích ăn nhất là món thịt xào chua ngọt nhà làm.
Thuận tay, anh gắp một miếng khác đưa đến bên miệng Kiều ngồi Phương Hạ.
“Em thật sự đã ăn no rồi” Kiều Phương Hạ lại từ chối một lần nữa.
“Em mới ăn có mấy miếng?” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng hỏi lại.
kiều Phương Hạ đứng hình mất vài giây, đến khi nhìn thấy anh sắp nhét miếng thịt vào miệng rồi mới mở miệng ra cản lấy.
Lệ Đình Tuấn lại thuận tay gắp thêm cho cô mấy miếng của món cô thích ăn nữa.
Đến khi anh cảm thấy cô ăn cũng tạm ổn rồi mới buông đũa xuống.
Kiều Phương Hạ cho rằng anh sẽ buông mình ra, nhưng đột nhiên lòng bàn tay của Lệ Đình Tuấn lại đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng xoa lên đó.
Kiều Phương Hạ ăn no đến mức sắp nôn ra rồi, bụng dưới hơi phồng lên. Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng xoa vài cái, nói: “Sau này mỗi bữa em đều phải ăn đến khi nào bụng phồng lên mới thôi”
Ngày trước, Kiều Phương Hạ cao một mét sáu, nặng bốn mươi lăm cân, anh luôn chê cô quá gầy, bây giờ cô cao hơn rồi mà vẫn chỉ nặng như vậy.
Trừ bỏ hai chỗ cần béo thì cô gầy đến mức xương sườn cũng có thể nhìn thấy rõ.
“Em là diễn viên” Kiều Phương Hạ nhíu mày.
“Ai quy định là diễn viên thì không thể nặng quá năm mươi cân chứ? Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng hỏi lại.
Kiều Phương Hạ đã nói như vậy rồi, anh lại cầm đũa lên, gắp một miếng thịt lớn đưa đến bên miệng cô.
Kiều Phương Hạ do dự, nhưng mà Lệ Đình Tuấn lại nhìn cô chảm chẩm, khiến cô chỉ có thể mở miệng ăn.
Cô cắn một góc miếng thịt, không ăn nổi, dự định sẽ nhả ra.
Cô vừa định đứng dậy thì Lệ Đình Tuấn đã giữ chặt lấy sau gáy, nhìn chẳm chẳm vào môi cô, sau đó anh cúi đầu xuống, cắn một ngụm lên miệng cô.
Kiều Phương Hạ không tránh kịp, đã bị miệng của anh chặn lại, miếng thịt cũng thuận thế bị anh đẩy vào miệng cô.
Lệ Đình Tuấn cũng không ép cô nữa, chỉ nhẹ nhàng nói: “Em đi vào trước đi”