Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (Trốn Tình)

Chương 75: Tình cảm không giống nhau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô lại nằm mơ thấy ngày hôm đó vào ba năm trước, trên mặt đất đầy máu, cô còn nghe thấy. tiếng khóc khàn khàn và yếu ớt của trẻ sơ sinh.

“Máy bay sẽ hạ cánh ngay thôi, ngoan nha." Ở cách đó không xa, có một hành khách cũng đang làm mẹ, và cố gắng dỗ dành một em bé đang khóc đến khàn giọng.

Kiều Phương Hạ liếc nhìn qua đó một chút, và không thể không tự cười chế giễu chính mình. Bây giờ thậm chí cô còn không thể phân biệt được giữa thực và mơ nữa.

Máy bay đang hạ cánh, Kiều Phương Hạ lấy điện thoại di động ra để nhìn thời gian, bây giờ ở Nước Nguyệt Chi đang là sáng sớm, cũng vừa đến kịp lúc King làm phẫu thuật.

Quản gia Thiện đã đợi cô từ lâu, nhưng khi hai người gặp mặt cũng chỉ chào nhau, sau đó không ai nói thêm câu nào mà đã vội vàng chạy đến bệnh viện.

Vừa tới cửa phòng phẫu thuật liền nhìn thấy một người đang chống gậy và bảo vệ đi ngang qua hành lang, đôi mắt hơi hẹp và dài, trong ánh mắt có một chút hung dữ, đang thì thầm nói điều gì đó với đàn em.

Kiều Phương Hạ đứng hình một lát, rồi hét lên vì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “King!”

Người đàn ông liền dừng lại, quay đầu và nhìn về phía cô.

Chỉ có điều Kiều Phương Hạ không biết có chuyện gì đang xảy ra, lập tức lao về phía anh ấy, ôm chầm lấy anh ấy mà không quan tâm gì tới xung quanh: "Anh không sao là tốt rồi!”

King đứng hình trong vài giây, rồi nhìn người phụ nữ trong tay anh ấy đang khóc lóc vì sung sướиɠ, một lúc lâu sau, anh ấy mới lặng lẽ cười, sau đó dùng bàn tay không chống nạng nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô.

“Anh làm tôi sợ chết khϊếp đấy.” Trong vòng tay anh ấy, Kiều Phương Hạ chỉ có thể nói một cách nghẹn ngào.

Đây là lần đầu tiên Kiều Phương Hạ chủ động ôm và khóc trước mặt anh ấy, anh ấy đã từng nghĩ rằng mình sẽ không thể cảm hóa được trái tim của cô.

“Không sao rồi? Anh ấy cúi đầu xuống và nhẹ nhàng hôn lên trán của Kiều Phương Hạ.

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, cấp dưới và chú Thiện ở bên cạnh cũng tự giác mà tránh xa họ.

Những người bên cạnh King, ai mà không biết Kiều Phương Hạ là bảo bối duy nhất của anh ấy chứ? Trong suốt ba năm, khi có Kiều Phương Hạ ở bên cạnh, tính cách của King đã thay đổi và trở nên tốt hơn rất nhiều, cũng không còn lạnh lùng như trước nữa.

Mọi người đều có thể nhìn thấy tình cảm của King dành cho Kiều Phương Hạ là không bình thường, chỉ có Kiều Phương Hạ là không biết.

Tình cảm của Kiều Phương Hạ cứ thay đổi thất thường, cô khóc nhiều đến mức không thể quan tâm đến bất cứ điều gì.

Phải khó khăn lắm mới bình tĩnh lại và buông King ra, cô cảm thấy khó hiểu và hỏi: “Không phải đã nói là sáng nay sẽ làm phẫu thuật sao?”

“Vào tối hôm qua tôi đã có chút ý thức, khoảng một tiếng trước, tôi đã tỉnh lại.” King đưa tay phải lên, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên má cô, và giải thích một cách nhỏ nhẹ.

“Vừa mới tỉnh lại, vậy tại sao lại bước xuống giường rồi?" Kiều Phương Hạ cau mày.

“Tôi định đi đến bên cạnh để làm kiểm tra tổng quát, chỉ cách có vài bước nên không cần ngồi xe lăn, vì vậy tôi đã phải tự mình bước xuống giường” King trả lời một cách bất lực.

Kiều Phương Hạ nhìn thấy vẻ mặt của anh ấy đúng thật là vẫn còn tái nhợt, tinh thần cũng không được tốt, cô cảm thấy đau lòng và hỏi: “Tóm lại là đã xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao mà để bị thương như thế này?”

“Một lát nữa tôi sẽ giải thích chi tiết cho cô sau” King nhìn thấy bác sĩ đã đợi sẵn ở ngay lối vào của phòng kiểm tra bên cạnh, nên đã thì thầm trả lời cô.

Khoảng thời gian mà Kiều Phương Hạ vừa mới vào Truth, cô cũng đã được trải qua ba tháng đào tạo chuyên sâu và toàn diện, cho nên cô cũng biết một chút về y học.

Cô nhận được phim chụp X-quang của King, và xem đi xem lại nhiều lần, để chắc chắn rằng những chỗ xuất huyết trong não của anh ấy đã dần dần mờ đi, và sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng nữa, nên cô cũng yên tâm.

Thời tiết bên ngoài rất tốt, King ngồi trên xe lăn, cô đưa anh ấy ra ngoài tận hưởng ánh nắng mặt trời.