Không Sống Ác, Không Tồn Tại

Chương 3

- LỖI LÀ DO HỌ!!

Tiếng hét ấy vang vọng khắp khu rừng. Gió bỗng dưng thổi mạnh hơn, những chiếc lá bay tá lả. Có vài chiếc lá bay qua mặt họ, lạnh lẽo vô cùng.

Yoona điếng người, cô cắn chặt môi nhìn cậu, không biết nói gì.

Cậu chỉ đứng đấy, chỉ hét thật to để giải toả nỗi buồn. Rõ ràng chỉ đơn giản như vậy, sao cô... sao cô lại cảm nhận được nỗi tuyệt vọng đến tột cùng thế kia?

- Các con vô ăn cơm. - Tiếng bà Kim kêu.

Cậu thở hắt ra một hơi, quay đầu, nở nụ cười nhìn Yoona, nói.

- Đi nào. - Cậu vươn tay ra.

Yoona bắt lấy tay cậu, đứng dậy.

Hai người cùng nhau đi vào nhà. Dáng vẻ rất bình tĩnh, tựa như không có gì xảy ra.

Bữa ăn diễn ra suôn sẻ.

Buổi tối.

Cậu nằm trên giường bó gối nhìn thẳng lên cửa sổ, nơi ngôi sao đang ngủ.

Nhưng cậu lại chẳng thể nào ngủ được.Cậu lại bị ám ảnh bởi ngày hôm đó. Một ác mộng cực hình.

Sau một hồi im hơi lặng tiếng, cậu nói chuyện một mình. Nhưng giọng nói lại lạnh đến kì lạ.

- Ngày hôm đó, sao các người lại nhanh thay lòng đổi dạ như thế? Tôi cứ nghĩ, sẽ mãi hạnh phúc với các người, nhưng, khi gặp chị ấy, các người lại bỏ tôi - Cậu khổ sở.

- Chính các người bảo tôi đừng rời khỏi các người. Nhưng... ai mới là người khiến tôi phải rời bỏ các người? Là các người đấy! - Cậu.

Cậu vùi đầu vào trong gối, thở dài một tiếng.

- Chắc phải quên thôi. Chẳng cần phải nhớ nhung gì nữa đâu. Phản diện à, mày phải mạnh mẽ lên chứ. - Cậu.

Dẫu cho lời nói mạnh mẽ như thế, nước mắt vẫn rơi thấm đẫm gối nằm.

Căn phòng rộng lớn chỉ còn lại tiếng khóc vang đầy uỷ khuất.

Cả Yoona đang định kêu cậu đi ăn trái cây cũng phải chết lặng trước tiếng khóc đó. Cô đi từ từ xuống dưới lầu và nói với bà Kim cậu đang ngủ.

Thôi cứ để cậu khóc vậy đi. Cô cũng muốn em cô được giải tỏa nỗi buồn. Chỉ khi ở một mình, cậu mới có thể khóc to tới vậy.

Không ai biết được, tối hôm đó, cậu khóc đến tàn tâm tàn phế, khóc đến mức giọng nói cũng khàn đi. Cuối cùng, cậu ngủ thϊếp đi trong mệt mỏi.

Ngày hôm sau.

Cậu mở mắt ra, chậm chạp ngồi dậy. Nghe tiếng cười rộn rã phía dưới nhà thì cậu liền đi đánh răng rửa mặt rồi từ từ đi xuống dưới.

Khi xuống đó, cậu khựng lại khi thấy những người đang đứng trước mặt mình. Là các anh.

Chính là những người cậu không bao giờ muốn gặp lại.

Mọi người nghe tiếng bước chân liền đồng loạt nhìn lên.

Họ đều ngạc nhiên, vui mừng và lo sợ.

Đôi mắt của cậu đã mất đi sự hồn nhiên, mà bây giờ nó lại u tối đến bất thường. Đây là điều đầu tiên mà các anh phát hiện khi thấy cậu.

Yoona giật mình liền chạy tới chỗ cậu. Chỉ có bà Kim là vui mừng mời cậu xuống ( cậu chưa kể với bà về chuyện của mình).

- Đây là con của bạn mẹ đấy. Chào họ đi!- Bà Kim vui vẻ.

Cậu vì theo phép lịch sự tối thiểu mà đành chào họ.

- Chào. - Họ bối rối, ánh mắt của cậu thật sự xa lạ.

Yoona đưa cậu đến sau vườn.

- Em có sao không?- Yoona lo lắng.

Cậu nhìn đến vườn hoa Tử Đằng xinh đẹp do tự tay mình trồng, lòng cậu giờ bình thản đến lạ lùng.

Trong hai năm qua, cậu đã không dưới năm mươi lần tưởng tượng khoảnh khắc khi đối mặt với các anh, Suzy, và ba mẹ cậu. Cậu đã nghĩ rằng bản thân sẽ rất kích động.

Nhưng không ngờ, tim cậu vẫn đập bình thường, chân cậu vẫn có thể đi lại, nước mắt cậu không hề rơi. Thật khác biệt với tưởng tượng.

- Em không sao. Rất ổn. - Cậu.

- Em chắc chứ? - Yoona nghi hoặc.

- Chắc chắn. - Cậu.

Cậu thở dài, nói.

- Cho em ở một mình, được không chị? - Cậu.

Yoona ôm cậu thật chặt, cô vỗ nhẹ lưng cậu, nói.

- Em vẫn có chị mà, Jungkook. Đừng lo lắng, đừng sợ hãi. Em đừng quên, em vẫn còn mọi người. Giờ chị sẽ đi, cho em một mình suy nghĩ. Đừng nghĩ quẩn, được chứ? - Yoona.

Cậu gật đầu. Yoona rời đi.

Đúng lúc này, các anh đi đến trước mặt cậu.

Cậu cau mày nhìn các anh, im lặng đợi các anh nói chuyện trước.

- Sao em lại quen được bà Kim? - Taehyung hỏi.

Cậu cười khẩy. Sau hai năm, câu đầu tiên sau khi gặp lại cậu không phải là "Em sống tốt không" mà lại là "Sao em lại quen được bà Kim". Các anh vẫn như trước, không quan tâm đến cậu, và các anh chỉ để ý rằng, tại sao cậu lại có thể quen được bà Kim?

Thấy cậu cười mà không nói gì. Các anh liền bức xúc vô cùng.

- Sao em lại vô tâm như thế ? - Jin gằn giọng.

- Suzy rất lo cho em đấy! - Nam Joon.

Cậu vẫn cười. Là "Suzy rất lo cho em", chứ không phải "mọi người rất lo cho em".

- Cuối cùng vẫn như vậy. Các anh đâu hề quan tâm đến tôi? Từ đầu đến cuối chỉ có tôi thôi. - Cậu.

Cậu đột nhiên nói những câu không hề liên quan làm các anh có chút bối rối.

- Không còn là gì của nhau, cớ sao còn cho nhau hi vọng? - Cậu.

- Jungkook... - Jimin chỉ biết kêu tên cậu.

Cậu quay người, đi vào trong nhà. Trước khi đi, cậu để lại một cậu.

- Các anh không có tư cách nói chuyện với tôi đâu, những người đàn ông ác độc à. - Cậu.

Những người đàn ông ác độc, lời này của cậu như những con dao đâm mạnh vào tim các anh, khiến cho các anh khó thở vô cùng.

Cậu rất lạnh lùng, không hề quay đầu nhìn lại.

Trong bữa ăn sáng, chỉ mình bà Kim nói chuyện vui vẻ còn những người còn lại thì trả lời cho có. Không khí có chút căng thẳng.

*Reng*Tiếng chuông điện thoại cậu reo lên.

Mọi người lập tức im lặng, quay sang nhìn cậu. Cậu lấy điện thoại ra, nói nhỏ.

- Sao? - Cậu.

[...] - Đầu dây bên kia.

- Sớm vậy? - Cậu nhíu mày.

[...] - Đầu dây bên kia.

- Rồi. - Cậu tắt máy liền bước đi.

Yoona biết cuộc điện thoại có ý nghĩa gì, cô liền lo lắng nói.

- Đừng đi! Nó rất nguy hiểm! - Yoona.

Cô biết cậu làm gián điệp hai mang. Công việc này thật sự cực kì nguy hiểm. Sống giây này, chết giây kia.

Cậu cười mỉm, cầm lấy áo khoác trên ghế, nói.

- Không sao đâu. - Cậu bước đi.

- Nhớ về sớm nhé - Bà Kim nói lớn.

Có tiếng cậu vọng lại.

- Vâng.

Yoona cắn môi, tay cầm đũa hơi rung lên, biểu thị tâm trạng bất an của cô bây giờ. Các anh đều cau mày, khó hiểu nhìn hành động của cô.

*Reng* Tiếng điện thoại Yoona reo lên. Yoona giật mình, vội lấy điện thoại, gấp gáp hỏi.

- Sao? - Yoona.

[...] - Đầu dây bên kia.

- GÌ CƠ?- Yoona hét lớn làm ai cũng quay lại nhìn.

[...]- Đầu dây bên kia

- EM ẤY ĐI RỒI!! - Yoona lại hét vô điện thoại.

Các anh liền biết cô đang nói về ai.

[...]- Đầu dây bên kia.

- Chết tiệt, nhanh tới đấy! - Yoona.

Yoona liền chạy đi khỏi nhà, các anh cũng viện cớ chạy theo. Rõ ràng cậu đang gặp chuyện!

---------------

Hết chap 3.