Học Viện Phản Diện

Chương 22: “Chỉ số sợ hãi 70/100”

Edit: Pi sà Nguyệt

“Sao lại thế…” Lâm Huân đờ người cầm súng đứng tại chỗ, gã cũng hiểu lý do tại sao ông chủ Lâm lại

tức giận ép Lục Mạn tìm cái chết, hiểu lý do tại sao ông ta lại chất vấn gã đứa nhỏ là của ai,

nhưng sao có thể, “Không thể! Nếu ông chưa đυ.ng vào Tiểu Mạn thì đứa nhỏ trọng bụng cô ấy là của ai

chứ?”

“Cái này phải hỏi mày đấy thằng con bất hiếu!” Ông chủ Lâm giãy giụa trên giường bệnh, mặt ông đỏ

bừng, “Tao biết hai đứa mày có mối quan hệ không sạch sẽ trước đấy nhưng tao không ngờ tụi mày lại

làm chuyện bậy bạ như vậy sau lưng tao!”

“Tôi nói lần nữa! Từ khi ông dùng thủ doạn bẩn thỉu kia để ép cưới Tiểu Mạn thì tôi và cô ấy chưa

bao giờ làm chuyện gì quá giới hạn cả!” Lâm Huân tức giận nhưng gã không biết chuyện này là thế

nào, đứa nhỏ của Tiểu Mạn là của ai cơ chứ? Từ khi cô ấy gả vào nhà họ Lâm luôn bị cha gã để ý chặt

chẽ, ra ngoài phải mang theo bảo vệ, cô ấy cũng không làm ra chuyện vụиɠ ŧяộʍ như vậy, gã đi đến

nắm cổ áo của bác sĩ, chất vấn, “Ông chẩn bệnh đúng không đấy? Tiểu Mạn có bầu thật à?”

Bác sĩ vội giải thích, đúng 100%, ông ta có thể lấy báo cáo ra cho Lâm Huân kiểm tra, nếu Lâm Huân

không chấp nhận thì có thể đưa thi thể của Lục Mạn ra để kiểm tra, ông ta không thể nhìn lầm được

đấy là thai phụ hay không.

An Kiều ở cạnh choáng váng vô cùng, viên thuốc Chỉ cần uống là trúng thưởng kia sẽ khiến người uống

vào mang thai ngay lập tức, cô ta hoàn toàn không ngờ màn này Lục Mạn vẫn chưa bị ‘phá tem’! Không

ngờ Lục Mạn chưa làm chuyện ấy với ai sau khi cưới! Mà viên thuốc kia lại khiến người ta mang thai…

Rõ ràng màn trước lão già cầm thú họ Lâm này không hề buông tha cho Lục Mạn sau khi hai người cưới

nhau! Cô ta tính đủ đường nhưng lại tính sai điều này! May mà Lục Mạn chết rồi, không còn chứng cứ

gì, ông chủ Lâm và Lâm Huân sẽ không tin nhau.

Ông Lâm tức giận đỏ mặt tai xanh, run rẩy nói, “Kiểm tra xác chết! Tôi muốn biết con điếm kia mang

thai đứa con hoang của ai! Xem đấy phải của đứa con trai ngoan của tôi không!”

Lâm Huân định nói chuyện thì có người hoảng loạn chạy từ ngoài vào nói, “Ông chủ, cậu chủ, có

chuyện rồi… Thi thể của bà chủ… Thi thể biến mất rồi!”

“Không thấy?” Lâm Huân ngạc nhiên quay đầu lại, gã chưa kịp hỏi rõ ràng thì chùm đèn treo đầu đột

nhiên cháy rồi cúp điện.

Mọi người trong phòng sợ hết hồn, lúc này bọn họ mới phát hiện điện trong biệt thự và cả vườn hoa

đều tắt hết.

Những chiếc đồng hồ cổ đặt trên bàn chuyển động nhanh kêu ‘lách cách lách cách’ như có bàn tay nào

đó đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó chuyển đến con số 12 giờ rồi dừng lại, con chim nhỏ màu vàng trong đồng hồ

phá cửa sổ dò đầu ra rít một tiếng ‘cúc cu’ báo hiệu đã đến 12 giờ.

Căn phòng trở lại sự yên tĩnh lần nữa, mọi người sợ tới mức chưa kịp phản ứng lại.

Mấy giây sau tiếng kêu thảm thiết dưới lầu vang lên không ngừng, An Kiều sợ tới mức lùi tới cạnh

Lâm Huân, ôm tay gã nói, “Có, có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Cậu xuống xem có chuyện gì xảy ra.” Lâm Huân đi tới cửa sổ rồi đẩy cửa nhìn ra ngoài, dưới lầu đen

kịt lạ kỳ vô cùng.

Người làm vội rời khỏi phòng, căn biệt thự chỉ còn tiếng bước chân dồn dập của hắn, mọi người trong

phòng đều im lặng đợi chờ cùng với nghe tiếng bước chân của hắn, sau đó tiếng bước chân dưới lầu

vang lên rồi một tiếng hét thảm vang lên.

Cánh cửa phòng đột nhiên đóng cái ‘rầm’ dọa An Kiều sợ tới mức ôm lấy tay Lâm Huân, có chuyện gì đó

xảy ra rồi… chắc chắn có gì đó đang xảy ra…. Sao thi thể Lục Mạn lại biến mất cơ chứ?

Người ngoài duy nhất trong phòng lúc này là bác sĩ đứng ngồi không yên, ông ta vội đứng lên, mặt

trắng bệch, “Dưới lầu, có gì xảy ra dưới lầu vậy?” Ông ta đi tới cửa, mới đưa tay vặn nắm cửa thì

nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang.

Tiếng bước chân ‘cạch cạch’ nghe cực kỳ rõ ràng, tiếng bước chân đó xuất phát từ đầu hành lang kia

đi đến nhưng đây không giống tiếng bước chân của người làm kia mà là của phụ nữ, còn là một người

phụ nữ mang giày cao gót đang đi từng bước, từng bước đến gần căn phòng rồi dừng lại trước cánh cửa

này.

Lưng bác sĩ lạnh lẽo, vội lùi về sau hai bước rồi hỏi, “Ai…. Ai ở ngoài vậy?” Trong nhà họ Lâm

ngoài bà chủ Lục Mạn và An Kiều ra thì không ai mang giày cao gốt cả… Ông ta sợ hãi quay đầu nhìn

An Kiều một cái, cô ta đang ở đây thì người ngoài kia là ai?

“Sợ gì thế?” Lâm Huân lạnh mặt bước đến, đẩy cánh cửa ra.

Trong hành lang tối tăm không bóng người, chỉ có rèm cửa màu hồng ở cửa sổ cuối hành lang bị thổi

tung lên cứ như làn váy của một người phụ nữ.

Hoàn toàn không thấy bóng dáng của người làm ở đâu cả, căn biệt thự cứ như chỉ còn mỗi bọn họ, Lâm

Huân, An Kiều, ông chủ Lâm và bác sĩ. “Tôi xuống nhà xem thử.” Lâm Huân lạnh giọng nói.

“Lâm Huân, tôi đi với anh.” An Kiều chạy tới cầm lấy tay gã, cô ta không biết Dịch Nhiên đang ở

đâu, cô ta phải ở chung với nam chính của thế giới này mới an toàn được, dù sao cho dù có chuyện gì

xảy ra đi chăng nữa thì nam chính luôn là người sống đến cuối cùng.

Lâm Huân gật đầu, tùy ý cô ta cầm tay mình rồi đi ra khỏi phòng.

Hành lang rất tối, chỉ có ánh sáng được rọi qua cửa sổ của ánh trăng bên ngoài, tiếng bước chân của

họ rất rõ ràng, An Kiều sợ hãi nắm chặt tay Lâm Huân, mấy vòng trước cô ta chưa gặp chuyện như

này….

Bọn họ vừa đến cửa thang gác thì nghe tiếng cánh cửa đóng cái rầm vang lên dọa họ sợ tới mức quay

đầu, họ thấy hành lang trống rỗng không có gì cả nhưng cánh cửa phòng bọn họ vừa rời đi đã bị đóng

lại.

“A! Cứu mạng!” Tiếng thét thảm thiết của bác sĩ vang lên từ trong phòng cùng với tiếng đập cửa

không dừng.

Lâm Huân đẩy tay An Kiều ra rồi chạy vội về, gã phát hiện cửa phòng bị khóa trái rồi, “Bác sĩ, có

chuyện gì đấy?” Gã va vào cửa nhưng chỉ nghe thấy tiếng cha mình kêu gào thảm thiết cùng với tiếng

kim loại chạm vào nhau cực rùng rợn, “Ai trong đấy?” Gã đột nhiên nhấc chân đạp mạnh cánh cửa rồi

lảo đảo đi vào, lúc vào, gã chỉ ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Mà cửa sổ trong phòng mở rộng, gió thổi vào khiến rèm cửa tung bay không ngừng, bác sĩ biến mất

không thấy chỉ còn mỗi cha gã đang nằm trên giường, mà mặt cha gã bây giờ dính toàn máu tươi, mái

tươi chảy xuống nhuộm ga trải giường màu xanh vỏ cau đỏ rực giống như màu máu đỏ kia là hoa văn

được in sẵn lên ga trải giường vậy.

Máu trong người gã lạnh lẽo, lông tơ dựng lên, gã vội bước tới giường thì thấy trên giường có một

chiếc kéo dính đầy máu, máu thịt ở phần ngực cha gã be bét, tất cả nội tạng của cha gã bị đào hết

cùng với vết mổ bụng….

An Kiều đứng ở cửa hét lên một tiếng, cô ta che miệng dựa vào tường không dám đi tới trước.

Gió đêm thổi càng khiến hai người sởn tóc gáy.

Tiếng giày cao gót đi trên sàn lại vang lên trong hành lang lần nữa, tiếng bước chân lần là đi tới

cầu thang rồi xuống lầu, đi vào phòng khách và một tiếng đàn dương cầm vang lên, một giọng nam hát

khúc nhạc vang lên từ đĩa nhạc, “Where do I begin, to tell a story of how great a love be, the

sweet love story that is older than the sea…” [1] (Tạm dịch: Tôi phải bắt đầu kể câu chuyện tình

yêu bất diệt to lớn từ đâu? Câu chuyện ngọt ngào còn xưa hơn cả biển cả…)

[1] Đây là một đoạn trong bài Love Story (hoặc Where do I begin?) của Andy Williams.

Link nghe bài hát: https://www.youtube.com/watch?v=w6w0cy_1HY4

Cả người Lâm Huân run lên, đây là…. đĩa than [2] mà gã từng tặng cho Lục Mạn cũng là bản nhạc mà

Lục Mạn thích nhất, chị từng nói rằng nếu chị chết bà sẽ dặn mọi người phát bản nhạc này vào tang

lễ của mình.

[2] Đĩa than (Tên tiếng Anh là Gramophone/ Phonograph/ Vinyl hoặc có từ viết tắt là record) là một

hình thức đồng bộ tín hiệu âm thanh vào lưu trữ dạng đĩa chất liệu Polyvinyl clorua (trước đây là

sơn cánh kiến) và được ghi theo từng rãnh với độ dập nổi khác nhau. Các đường rãnh được đọc từ vòng

lớn nhất cho tới tâm của địa nhạc. Đĩa than thường được phân loại theo đường kính, đo bằng đơn vị

inch, tốc độ quay và độ dài tương ứng dung lượng, ngoài ra còn theo chất lượng âm thanh và số lượng

kênh âm thanh. Đĩa than là lưu trữ âm thanh chính yếu cho tới tận cuối thế kỷ 20, thay thế cho lưu

trữ âm thanh dạng ống kể từ những năm 1920.

(Hình ảnh minh họa)

Gã cứng đờ quay người lại rồi đi ra ngoài từng bước một.

“Lâm Huân, anh, anh đi đâu thế?” An Kiều cuống quít đuổi theo, muốn giữ gã lại nhưng không kéo

được.

===========

Hai người cùng nhau xuống lầu, bọn họ thấy được máy hát đĩa than ở phòng khách đang chạy, mà trong

bếp có một người phụ nữ mặc váy đỏ sậm cùng mái tóc vàng kim đang đứng trong phòng bếp cắt cái gì

đó, tiếng dao cắt đồ kêu lạch cạch.

Hai người đứng đờ người tại chỗ, mồ hôi lạnh chạy đầy lưng, không ai dám lên tiếng.

Nhưng người phụ nữ trong căn bếp tối kia dừng tay lại, xoay đầu cầm cây dao còn dính máu nhìn bọn

họ, mặt không chút tình cảm nói, “Cơm tối sắp xong rồi, hai người ngồi đợi một chút.”

An Kiều sợ tới mức ngã ngồi xuống cầu thang, cô ta không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, gương mặt

của người phụ nữ kia dính đầy máu, đầu của chị ta hơi dị dạng do ngã xuống đất, người đó là Lục

Mạn….

Tại góc tường đen kịt cách đó không xa là Thi Ân, cô đứng đấy líu lưỡi nhìn chỉ số sợ hãi tăng đến

70%, không phải trước kia dựa vào chính phái kiêu ngạo lắm à?