Học Bá Hôm Nay Chọc Đến Tiểu Nãi Bao Rồi Sao

Chương 3: Thật ra mùa thu cũng là một mùa đẹp

Edit by Bất Tương Lộ

▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸

Sở Hạc Châu nhìn khóe miệng Nguyễn Tinh Thư tạo thành hai má lúm đồng tiền, ngón tay giật giật, gõ gõ bàn, trong ánh mắt một tia ám quang lóe lên.

Nam sinh và nữ sinh trong lớp học, ngoại trừ Omega, toàn bộ đều điên cuồng!

"Ôi mẹ ơi, đây tuyệt đối không phải đánh nhau mới chuyển qua, nga! Omega ngọt ngào! Tớ yêu rồi!" Kha Thời Giai muốn điên rồi, ánh mắt nhìn Nguyễn Tinh Thư phát ra lục quang, một chân đá vào ghế Phó Viên Tấn phía trên, nói hắn nói bậy tình báo.

"Ngao! Nhị Hạc! Nhị Hạc! Nhị Hạc! Omega! Omega!" Phó Viên Tấn đột nhiên khởi động, bàn tay vỗ cái bàn bạch bạch, kéo cái bàn của Sở Hạc Châu.

"Cậu tám đời chưa từng thấy qua Omega? Hả?" Sở Hạc Châu trầm thấp, có từ tính thanh âm hướng lên trên chọn chọn, híp lại đôi mắt, Phó Viên Tấn tươi cười đột nhiên cứng đờ một chút, chậm rãi an tĩnh xuống dưới.

"Nhị Hạc, Sở ca, tớ đây không phải thật lâu rồi không thấy được Omega đẹp như vậy sao?" Phó Viên Tấn nhịn không được đem ánh mắt hướng lên người Nguyễn Tinh Thư, đây quả thực chính là loại hình hắn thích.

Phía sau truyền tới một tiếng cười nhạo, Kha Thời Giai mặt mang ý cười nhạo nhìn Phó Viên Tấn.

"Cũng không biết là ai, ngày hôm qua còn ở nói giáo hoa* lớp Hai bên cạnh là hình mẫu lý tưởng của hắn." Kha Thời Giai không chút lưu tình vạch trần Phó Viên Tấn, Phó Viên Tấn trên mặt mang theo một tia xấu hổ cười, giây tiếp theo lập tức lại khôi phục.

[*kiểu như hoa khôi á]

Phó Viên Tấn sờ soạng khóe miệng nước miếng một phen nói: "Người đều có thể thay đổi, tớ tin có thể làm cho cậu ấy thích tớ!"

Phó Viên Tấn bày ra một chút cơ bắp trên cánh tay mình, lại bị Sở Hạc Châu không lưu tình cười nhạo.

"Bằng tin tức tố vị sầu riêng kia của cậu sao?" lúc Sở Hạc Châu không nói lời nào còn tốt, vừa nói là lời nói chọc thẳng trái tim.

Phó Viên Tấn nhịn không được nói một câu thô tục, cậu cho rằng hắn muốn sao! Ai biểu ba nhỏ của hắn là hương sầu riêng đường, ba hắn là hương trái cây, tới hắn chính là thuần chủng vị sầu riêng.

"Bạn học Nguyễn Tinh Thư, em nhìn xem em có thể ngồi nơi đó không?" Giản Tư chỉ một cái bàn xếp thứ tư từ trên xuống thứ ba từ dưới lên, vừa vặn, ở phía trước Sở Hạc Châu, bên cạnh cũng vừa vặn là một Omega.

"Tớ cảm nhận được tình yêu thương thầy Giản." Phó Viên Tấn lần đầu tiên yêu Giản Tư như vậy, cho hắn gần quan được ban lộc.

Kha Thời Giai không có tươi cười nháy mắt, ngồi ở trước mặt Sở ca còn có thể có ý gì, Sở ca chỉ bằng diện mạo là trực tiếp trực tiếp nhanh chóng bắt được người, bọn họ còn có cơ hội gì.

"Thầy nhờ một bạn học mang Nguyễn Tinh Thư đi lãnh sách chỗ giáo vụ, có ai tự nguyện không" Giản Tư vừa dứt lời, Phó Viên Tấn giơ tay đầu tiên.

"Em em em, lão sư, em!" Phó Viên Tấn không buông tha bất kể một cơ hội gì, hắn cảm thấy mùa xuân của mình sắp tới rồi!

Những người khác trong lớp học cũng không để ý tới ngoại lệ, phía sau liên tiếp phía trước giơ tay.

Giản Tư ngón tay chỉ vào vị trí Phó Viên Tấn nói: "Được, để em đi đi."

Phó Viên Tấn lần đầu tiên cảm thấy, thật ta mùa thu cũng là một mùa rất đẹp, Phó Viên Tấn vừa mới đứng lên, khều một chút tóc, chuẩn bị xong tư thế, Giản Tư liền nói câu tiếp theo: "Sở Hạc Châu em mang bạn học mới đi lãnh sách."

"Ha ha ha ha ha, ôi mẹ ơi, vô tình, Phó Viên Tấn cậu cũng có hôm nay!" Kha Thời Giai vỗ bàn, cười mình không thể, quá hả giận!

Nguyễn Tinh Thư lúc này chú ý tới nam sinh ngồi ở bên kia cửa sổ, cả người tản ra hơi thở nhàn nhạt lười biếng ưu nhã, hắn cúi đầu, tóc mái xõa xuống, lông mi thẳng dài che khuất mắt phượng.

Dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, trên đỉnh đầu tóc màu đen của nam sinh giống như có một vòng ánh sáng nhỏ xinh đẹp.

Mũi cao thẳng, môi mỏng màu anh đào hơi mím lại, đường viền cằm rõ ràng, giống như là được thợ điêu khắc tỉ mỉ điêu khắc ra, trên vành tai trái đeo một cái khuyên tai nho nhỏ, bằng hắc diệu thạch.

Sở Hạc Châu nghe thấy Giản Tư kêu hắn, ngước mắt xem qua, mắt phượng đen láy cùng khuyên tai tương phản chiếu rọi, tinh xảo hoàn mỹ.

Nguyễn Tinh Thư tránh tầm mắt Sở Hạc Châu, thời điểm cậu cho rằng Sở Hạc Châu muốn từ chối, thanh âm trầm thấp của nam sinh vang lên.

"Được."

- --------------*--------------------