Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 27: Hắc ám đồng thoại nhạc viên(8)

BUỔI DIỄN TÀN NHẪN CỦA KỴ SĨ ÁO ĐỎ

Có lẽ bộ dáng Hạ Lẫm lúc diễn thụ thương quá mức chân thật, trên khán đài truyền đến một trận reo hò, điểm số liền bắt đầu tích tích tăng đến 35.

Thỏ Tử Tiên Sinh nói không sai, những khán giả bóng đen phái nam thích xem những khung cảnh tình sắc và bạo lực, nếu lúc này không có tình sắc, đành phải diễn chút bạo lực cho chúng rồi.

"Kỵ sĩ áo đỏ, dù cho không mang kiếm, ngươi vẫn đúng là kỵ sĩ mạnh mẽ nhất của vương quốc này." Hạ Lẫm từ dưới đất bò dậy, vờ như lau khóe miệng đang chảy máu, lộ ra nụ cười vô cùng bệnh hoạn: "Nhưng ngươi thật sự lại nhẫn tâm như thế đả thương ta?"

Lại bị y nói trúng, cho dù là trên sân khấu, Vương Vân Chi cũng không muốn diễn thể loại tiết mục chỉ đơn giản thô bạo đả thương như vậy.

Hạ Lẫm cười nhẹ một tiếng kéo Vương Vân Chi lại, cùng cậu ngã vào trong bụi cỏ rậm rạp của khu rừng, Vương Vân Chi bị y kéo đến mất cân bằng, cả thân hình đột ngột không kịp phòng bị mà ngã sấp lên người Hạ Lẫm.

"Cậu có chừng mực một chút cho tôi...." Vương Vân Chi khẽ cắn môi, không thể không phối hợp đấm một cái lên ngực Hạ Lẫm.

Lần này so với lúc trước còn nhẹ hơn, gần như là không dùng lực, nhẹ nhàng chạm vào ngực Hạ Lẫm rồi buông.

Hạ Lẫm thế lại khoa trương dùng tay ôm chặt tim:"....Nát."

"Nát gì?"

"Tim." Đầu Hạ Lẫm không chút khí lực nghiêng sang một bên, sau đó phun ra một ngụm máu.

"..."Vương Vân Chi giật nảy mình, vừa định cẩn thận xem xét, liền phát hiện "máu" này là giả, Hạ Lẫm giấu một cái túi máu bên người, hiện tại đem ra đặt cạnh cổ để diễn cảnh thổ huyết.

"Cậu làm máu giả thế nào vậy?" Vương Vân Chi thấp giọng hỏi.

"Tôi là sói, đương nhiên được trang bị đạo cụ như vậy rồi." Hạ Lẫm nhẹ nhàng nháy mắt: "Kịch bản gốc chính là, sói lừa kỵ sĩ áo đỏ lừa lên giường, sau đó bởi vì quá thô bạo nên đã khiến kỵ sĩ áo đỏ chảy thật nhiều máu."

"....." Vương Vân Chi không nghĩ tới, sau khi đổi thành nam diễn viên trưởng thành, kịch bản còn trở nên mặn hơn nữa, Hạ Lẫm vậy mà mặt không biến sắc tim không đập nói ra cái kịch bản có khẩu vị nặng như vậy.

"Nhưng mà lão sư hết lần này tới lần khác phản kháng quyết liệt như vậy, tôi không thể làm gì hơn khác là tương kế tựu kế chỉnh lại kịch bản, vốn là quất nhau trên giường biến thành quất nhau chân chính, túi máu vốn là cho anh dùng, lúc này tôi đành phải dùng luôn."

"Cái mớ hỗn độn gì thế này?" Vương Vân Chi bất đắc dĩ đưa tay lên xách cổ áo của y: "Như vậy thì điểm số có thể tăng lên không?"

Cậu thế mà lại trượt tay, lại cho Hạ Lẫm cơ hội để diễn, Hạ Lẫm lập tức duỗi hai tay ra bóp chặt lấy cổ tay cậu, dùng sức đem tay cậu bao lấy cổ y, còn làm ra vẻ mặt hít thở không thông.

Ngạt thở play à.....

Vương Vân Chi nghe thấy bên tai phát ra tiếng vỗ tay như sấm, các bóng đen lao nhao từ chỗ ngồi đứng lên, liều mạng vỗ tay hét to: "Gϊếŧ nó! Gϊếŧ nó! Gϊếŧ nó!"

Trừ cái đó ra, còn có âm thanh khác, một nhóm bóng đen lại hô to: "Không, không, không, chúng tôi muốn thấy bộ dáng chậm rãi tra tấn..... Bóp chết hắn chậm chút..."

"....Cậu vẫn ổn chứ?" Vương Vân Chi không biết nên dùng biểu cảm nào để đối mặt với tất cả sự hoang đường này, đành phải một bên vờ như đang bóp Hạ Lẫm, một bên thấp giọng hỏi.

"Các bóng đen không quan tâm ai bị tổn thương, chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng bạo lực, bọn nó sẽ vui vẻ." Hạ Lẫm len lén mở ra một bên mắt, cười hì hì: "Dù lúc này tôi có bạo hành anh, bọn nó vẫn sẽ reo hò như vậy thôi... Nhưng tôi lo lão sư sẽ không chịu được, đành phải cố thay lão sư nhận hết vậy."

"Tôi đâu có yếu đuối như vậy." Vương Vân Chi nói.

"Tôi biết, anh chưa hề sợ hãi tôi, tôi xấu xa thế nào vĩnh viễn sẽ không tổn thương được anh, nhưng sự reo hò của những cái bóng sẽ làm anh tổn thương." Hạ Lẫm nói.

Vương Vân Chi tưởng tượng một chút, nếu như mình lúc này hứng chịu thương tổn, mà có vô số người lại nhảy cẫng hoan hô mong chờ nhìn thấy cái chết của mình... Cảm giác như vậy, dù biết rõ chỉ là đang diễn, biết rõ những thứ đang reo hò không phải con người, nhưng vẫn sẽ không dễ chịu.

"Xin lỗi nhé." Cậu nói khẽ với Hạ Lẫm.

"Không sao, lão sư làm gì với tôi cũng được." Hạ Lẫm nói.

Tại góc độ khán giả không nhìn thấy được, Hạ Lẫm lặng lẽ ngoắc tay với Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư, để bọn họ điều chỉnh lại vị trí của đèn, biến từ chiếu toàn sân khấu thành chỉ chiếu sáng y và Vương Vân Chi, đem cái bóng của cả hai dựng lên trên rèm sân khấu.

Đạo cụ cây cối hoa cỏ đều bị đem xuống, chỉ còn lại bóng của hai người được chiếu phóng đại lên trên cái màn sân khấu màu trắng, nhìn có chút ý vị của phim kinh dị.

Vương Vân Chi nghiêng mặt nhìn một chút cái bóng kia -- bản thân bị phóng đại gấp mười lần, cứ thế ngồi trên thân Hạ Lẫm, nhìn qua quả thật rất giống dáng vẻ sát nhân thành thạo.

"Lão sư, nhớ lại một vài cảnh trong phim kinh dị, sau đó vờ như trong tay anh có một con dao, cứ như vậy đâm về phía tôi được rồi..."

Vẫn luôn cảm thấy Hạ Lẫm là kiểu người được nuông chiều từ bé luôn cao cao tại thượng, không ngờ cũng có thể hi sinh làm chuyện như vậy.... Dù cho y có nói chẳng qua chỉ là đùa vui thôi, nhưng Vương Vân Chi vẫn cảm thấy rất khó chịu. Thôi, nhìn y cố gắng như vậy, đành phải phối hợp diễn chút vậy.

Thân thể Vương Vân Chi căng cứng, nhắm mắt rồi lại mở ra, một giây sau, cậu đã không còn là cậu nữa, mà là một ác ma điên cuồng gϊếŧ người, không, phải là điên cuồng gϊếŧ sói, cậu đem tất cả những kỹ năng ngôn ngữ cơ thể chuyên nghiệp nhất trong nhiều năm đều dùng hết, diễn xuất không chút buông lỏng nào, cánh tay giơ cao thành một đường cung duyên dáng, trong tay cầm một con dao vô hình, đâm xuống thân Hạ Lẫm, cùng lúc đó vẫn không quên hướng xuống sân khấu nở nụ cười lạnh lẽo.

Mỗi động tác của cậu đều được phóng đại chiếu lên tấm màn sân khấu, kinh khủng như những thước phim câm trắng đen ở thế kỷ ba mươi.

Một "dao" này đâm xuống, những người chơi khác và những cái bóng tựa hồ nghe được cả tiếng máu tươi tung tóe.

Vương Vân Chi làm động tác xé toạc thân thể của Hạ Lẫm ra, sau đó hai tay nắm thành ưng trảo, cẩn thận đem "nội tạng" moi móc.

Rõ ràng Hạ Lẫm vẫn còn nguyên vẹn không chút tổn hại nằm trên đất, y phục không có một vết rách, thân thể càng không bị tổn thương, nhưng nhìn từ hình chiếu, y giống như đang bị mở ngực mổ bụng.

"Em muốn nôn..." Lâm Đồng Nhi hoảng sợ trừng lớn hai mắt: "Em biết anh Vân Chi đang diễn, nhưng mà, nhưng mà sao lại đáng sợ như vậy..."

"Chú cũng không biết, rõ ràng không có hiệu ứng gì, nhưng lại trông như có, rõ ràng chỉ có bối cảnh đơn sơ như vậy." Từ Siêu cũng nghĩ thầm nói thầm.

"Tôi lần đầu tiên phát hiện ngôn ngữ cơ thể lại quan trọng như vậy." Dương Vũ Tinh cảm thán, trên mặt mang lại hồi ức hạnh phúc mà mỉm cười: "Nhìn Vân Chi lão sư biểu diễn, tôi hình như... lại nhớ đến lúc mình tự tay gϊếŧ người."

"Đừng nói nữa, trải nghiệm gϊếŧ người đẹp như vậy sao? Tôi chỉ cần nghĩ đến là gặp phải ác mộng, cô sao lại hưởng thụ như thế." Từ Siêu phiền muộn.

.....

Trong bóng đen vang lên âm thanh ríu rít tán thưởng, không biết qua bao lâu, trên màn hình rốt cục cũng hiện lên số điểm trên 60.

Vương Vân Chi thở dài một hơi, cuối cùng thoát khỏi trạng thái ác ma gϊếŧ sói, kéo Hạ Lẫm dưới đất lên, hai người cùng đóng màn cảm ơn.

"Chúc mừng hai vị người chơi, đánh giá công việc đạt chuẩn, có thể cầm tiền lương như thường lệ." Âm thanh Miên Dương Tiểu Thư tựa như có chút không cam lòng.

"Mặc dù biểu hiện của Vân Chi lão sư rất tốt, nhưng tôi vẫn muốn phun tào, đây rốt cuộc là cái kịch bản rách nát gì vậy? Không thể hiểu nổi, không đầu không đuôi, không có kết cấu, kịch bản này mà ở chỗ tôi là tôi xé nát luôn." Từ Siêu bất mãn trên khán đài: "Kết quả cuối cùng chỉ là đánh nhau một trận? Còn là kỵ sĩ áo đỏ đơn phương chèn ép sói, một chút trắc trở cũng không có."

"Anh đang bị bệnh nghề nghiệp phải không?" Dương Vũ Tinh thoải mái nói: "Hiện tại xem ra, phán xét tiêu chuẩn chính là điểm số của những bóng đen, phương diện khác cũng không đáng kể, tuyến tình cảm của kịch bản, đều không cần thiết."

"Mấy bóng đen này thật sự là đến cái rắm cũng không hiểu....." Từ Siêu bất đắc dĩ: "Tôi không phải đối nghịch với Hạ Lẫm và Vương Vân Chi, chỉ đơn giản cảm thấy kịch bản không được."

"Những bóng đen chỉ muốn thấy cảnh bạo lực, anh hẳn nên nhớ kỹ điều đó, biểu diễn về sau còn dùng tới." Dương Vũ Tinh nói.

"Tôi cũng chẳng có gì, vai của tôi chỉ là một bao cát." Từ Siêu nói: "Nói đi phải nói lại, thân phận của Vương Vân Chi và Hạ Lẫm, chẳng phải cũng bại lộ rồi sao?"

.....

Sau khi kết thúc buổi trình diễn, dung mạo sẽ trở về như cũ, trang phục cũng sẽ tự động đổi về trang phục ban đầu, đi vào trong hậu trường, Vương Vân Chi tìm một cái khăn sạch sẽ, thay Hạ Lẫm lau sạch vết máu giả trên mặt.

"Thật sự không sao chứ?" Vương Vân Chi hỏi.

Cậu vừa mới trên sân khấu diễn một tên ác ma gϊếŧ sói, làm ra bộ dáng hung ác tàn nhẫn khác biệt hoàn toàn với tính cách nguyên bản, thật sự có hơi mệt, hiện tại khôi phục bản sắc, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên, càng có vẻ ôn nhu ân cần hơn.

"Không sao." Hạ Lẫm nhìn Vương Vân Chi không rời mắt.

"Nhìn tôi làm gì?" Vương Vân Chi sờ lên mặt mình.

"Tôi đang nghĩ, dung mạo anh đẹp mắt như vậy, nếu như thật sự muốn gϊếŧ tôi, tôi cũng sẽ không oan ức." Hạ Lẫm lại bắt đầu hồ nháo: "Dáng vẻ trên sân khấu vừa rồi, cũng nhìn rất đẹp."

"Cậu... Trong đầu suy nghĩ chuyện kì quái gì vậy..."

"Được rồi." Hạ Lẫm cười: "Cửa ải này cuối cùng cũng qua rồi."

Y vừa rồi trên sân khấu rất nỗ lực biểu diễn, không chỉ trên mặt có dính máu giả, trên tóc cũng có, nhưng nụ cười vẫn đắc ý như vậy.

"Cám ơn cậu vì đã hi sinh như vậy." Vương Vân Chi đầu tiên lau sạch vết máu trên mặt y, sau đó tỉ mỉ lau sạch đến vết cuối cùng, mỉm cười nói: "Bây giờ, tất cả kết thúc rồi."

Cậu thả tay vào túi áo, chạm đến tấm thẻ The Hanged Man rồi đọc thầm: Kết thúc sử dụng.

Dòng điện lại lần nữa chạy qua ngón tay, một giây sau đó thì hoán đổi vị trí trở lại.

Vương Vân Chi hoán đổi với Lâm Đồng Nhi, Lâm Đồng Nhi xuất hiện trong phòng hóa trang ở hậu trường, mà Vương Vân Chi nháy mắt lại trở về hàng ghế đầu tiên trong hội trường.

Không lâu sau đó, cậu phát hiện Hạ Lẫm cũng đổi trở về, ngồi cạnh ghế của mình.

Những người chơi khác lập tức bùng nổ, tất cả đều đến gần hỏi bọn cậu đến cùng là chuyện gì xảy ra.

"Vân Chi lão sư, anh sao lại hoán đổi với Lâm Đồng Nhi, anh thật sự là The Hanged Man?" Dương Vũ Tinh lo lắng hỏi: "Thế nhưng hành động này của anh cũng quá trực tiếp, tất cả đều bại lộ cả rồi."

"Kịch bản của các cậu quá là tệ hại..." Từ Siêu vẫn oán niệm, chỉ có anh là đặt trọng điểm vào chỗ này.

"Thật ngại quá, tôi quả thực bại lộ mất rồi, nhưng tôi vẫn có khả năng để cứu vãn." Vương Vân Chi áy náy cười cười: "Chư vị, tạm biệt; Hạ Lẫm, tạm biệt."

Cậu lần nữa chạm vào thẻ bài, đồng thời đọc thầm: Thanh trừ ký ức.

........

Các người chơi khác đồng loạt đờ ra, trong phút chốc, tất cả ký ức về The Hanged Man trong đêm nay đều bị tiêu trừ.

"Mọi người sao đều tập trung ở đây vậy? Xem xong kịch rồi thì nên trở về rồi chứ." Dương Vũ Tinh từ trạng thái thất thần lấy lại tinh thần, nhìn tất cả mọi người đang tụ tập quanh đây, cảm thấy là lạ, vội vàng nói.

"Thật không nghĩ tôi đã chừng này tuổi mà vẫn còn đi xem Khăn Đỏ." Lý Tử Thuần cảm thán.

"Vừa rồi Lâm Đồng Nhi diễn Khăn Đỏ cũng khá ổn, chỉ là kịch bản quá đơn giản, chưa hiểu rõ đã kết thúc." Từ Siêu cau mày bắt đầu phun tào.

"Thế nhưng con bé được tận 90 điểm, buổi diễn của anh sau này khẳng định không thể lấy được điểm như vậy."Dương Vũ Tinh nói: "Nhưng mà, tôi cũng cảm thấy kịch bản không tốt, có chút tình sắc, để cho người ta khó chịu, nếu như ở thế giới thực, tôi sớm đã...."

Đang nói, Ngô Hiểu Thần và Lâm Đồng Nhi cũng từ hậu trường bước ra, bọn họ cũng bị thanh trừ ký ức, vẫn nghĩ mình vừa rồi biểu diễn toàn bộ vở kịch.

"Nghi ngờ của Vũ Tinh rất đúng, nhưng tôi không muốn thay đổi nhiều, chỉ biết dựa theo kịch bản thôi." Ngô Hiểu Thần cảm thán nói: "Diễn cũng xong nhanh mà."

"Anh ảnh đế, lần sau còn được hợp tác với anh không?" Lâm Đồng Nhi vui vẻ hỏi.

"Hừ, đắc ý cái gì, lần sau em diễn Bạch Tuyết, chắc chắn tốt hơn chị nhiều." Lâm Tuyết Nhi lẩm bẩm một mình.

.....

Các bóng đen lần lượt ẩn nấp vào bóng tối, các người chơi cũng đồng loạt hướng ra ngoài sảnh đường.

Vương Vân Chi im lặng một đường nghe đám người nghị luận sôi nổi, thở dài một hơi.

Quả nhiên, quy tắc chính là quy tắc, tác dụng của The Hanged Man đúng là không gì sánh được, sử dụng xong còn có thể thanh trừ tất cả ký ức của những người chơi khác, khiến bọn họ hoàn toàn không nhớ chuyện hoán đổi.

Chỉ là đối với Hạ Lẫm, cùng y trên sân khấu hợp tác một trận như vậy, tất cả những ký ức chung một chỗ với y đều bị tiêu trừ sạch sẽ cả rồi.

"Hạ Lẫm." Vương Vân Chi chuyển hướng sang người Hạ Lẫm hỏi: "Cậu biết vừa rồi xảy ra chuyện gì không?"

Hai người bọn họ đi ở cuối hàng, kéo một khoảng cách với những người khác, nói chuyện cũng không lo bị ai nghe thấy.

"Hoàn toàn không biết." Hạ Lẫm duỗi lưng, hạ thấp giọng tiến đến bên tai Vương Vân Chi: "Tôi hoàn toàn không nhớ rõ có cùng lão sư diễn Sói và Kỵ sĩ áo đỏ, càng không nhớ rõ lão sư có trên sân khấu đánh tôi, còn nữa, hoàn toàn không nhớ rõ lão sư là người nắm giữ tấm thẻ The Hanged Man..."

"..." Vương Vân Chi bị y làm sặc.

Đã sớm nên nghĩ đến, ai mất trí thì Hạ Lẫm cũng sẽ không mất trí, Hạ Lẫm vĩnh viễn luôn là người đặc biệt như vậy.

Kết quả này không hiểu sao lại khiến Vương Vân Chi thở dài một hơi, thậm chí còn nghĩ: Nếu Hạ Lẫm thật sự cái gì cũng không nhớ rõ, như vậy thì rất không có ý nghĩa, rất nhàm chán.

Cậu lại lần nữa chạm vào thẻ bài The Hanged Man, quy tắc lại xuất hiện trong đầu.

Lần này, hai chữ XX đã được giải, hiện tại chú ý thứ 2 đã trở thành:

Chú ý 2: Nếu như muốn ẩn thân, sau khi kết thúc sử dụng ngài có thể nhẩm: "Thanh trừ ký ức", ngoại trừ ngài và 【 The Emperor 】, còn lại tất cả mọi người đều bị xóa ký ức liên quan đến việc này.

Nguyên bản hai chữ XX, hiện đã được xóa đi Mosaic*, lộ ra hai chữ 【 The Emperor 】.

(*) Mosaic: còn được gọi là gạch men, hiểu sơ là làm mờ đó mà.