Kỳ Án Phân Thây

Chương 24: Năm Mục Tiêu

Khi rời khỏi dãy phòng ở của nhà sư, tôi đã cảm nhận được có điều bất thường, người đi theo tôi là một hòa thượng lùn. Tôi nhớ không lâu trước đó, hòa thượng lùn đó cũng đứng lên làm chứng rằng hòa thượng mặt thẹo đã ở trong phòng suốt đêm.

Phải công nhận là họ chuẩn bị đầy đủ thật đấy.

Tập thể hòa thượng cùng khăng khăng khẳng định, hùa theo hòa thượng mặt thẹo mà nói dối tôi. Suýt nữa thì tôi đã bỏ cuộc, nhưng đến phút cuối cùng, họ đã để lộ sơ hở.

Hòa thượng mặt thẹo từng nói với tôi rằng: “Hay là do lúc đó sắc trời tối quá, nên anh nhận nhầm người chăng?”

Câu nói “sắc trời quá tối” này đã khiến tôi nghi ngờ

Nếu quả thật anh ta chưa từng gặp tôi, thì sao có thể biết được tôi đã đến chùa Tĩnh An vào đêm khuya, gặp anh ta và Tĩnh Hư giả chứ?

Tôi đổi quần áo với người đàn ông kia, kéo thấp vành mũ, bắt đầu đi theo.

Hòa thượng lùn thấy người đàn ông kia lên xe là lập tức trở về đường cũ, chạy về phía sau núi.

Tôi đi hết sức nhẹ nhàng, không dám bước lại quá gần. Mười phút sau, hòa thượng lùn đi vào một căn phòng ở tầng trệt. Bên trong, hòa thượng mặt thẹo đã chờ sẵn.

“Sư thúc, người kia lái xe đi rồi!” Hòa thượng lùn nói vẻ kích động, khó nén nổi vẻ phấn khởi.

“Thật sao?” Hòa thượng mặt thẹo hào hứng đứng dậy, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường: “Vốn nghĩ anh ta trông có vẻ thông minh, hóa ra cũng chỉ đến vậy mà thôi.”

Hòa thượng lùn do dự liếc nhìn hòa thượng mặt thẹo, quan sát xung quanh rồi khẽ nói: “Sư thúc, anh ta thực sự tới điều tra tiền hương hỏa của chùa chúng ta sao?”

“Đương nhiên, tôi tận mắt nhìn thấy, cậu còn không tin sao?” Hòa thượng mặt sẹo vỗ vai hòa thượng lùn một cái, tỏ vẻ hung hăng: “Nhớ lấy, chuyện tối qua và chuyện hôm nay, đừng bao giờ nói cho người khác biết. Nếu không, tôi sẽ loan tin cậu tự tiện dùng tiền công đức và tiền hương hỏa của chùa ra ngoài!”

Hòa thượng lùn thấy vậy thì không thể làm gì khác hơn là đồng ý, không dám nói nhảm thêm gì nữa.

“Ừ, cậu mau đi đi, nếu những người khác hỏi thì nói là đến giúp tôi đốn củi!”

Sau khi đuổi hòa thượng lùn đi, hòa thượng mặt thẹo cũng lập tức rời khỏi căn phòng đó, rồi đi tới sau núi.

Tôi thấy sắc trời đã dần mờ tối, khẽ cắn răng, rồi cũng vội vàng đi theo.

Tâm trạng của hòa thượng mặt thẹo khá tốt, vừa đi vừa lẩm bẩm hát. Tôi luôn duy trì khoảng cách mười bước với anh ta nên cũng không bị phát hiện.

Cứ vậy đi về phía trước một đoạn, khung cảnh xung quanh trở nên quen thuộc. Tôi chợt nhớ lại, hình như tối qua, trước khi bước vào hồ sen, tôi cũng từng đi qua nơi này.

Dưới dự chỉ dẫn của hòa thượng mặt thẹo, chẳng mấy chốc tôi đã trở lại bên hồ sen kia. Tên kia bước nhanh, xông thẳng vào nhà trúc, vội vã như thể đang muốn gặp ai đó.

Nhà trúc nằm giữa hồ sen, chỉ có hai con đường nối đến nhà trúc. Lúc này, sắc trời vẫn còn sớm, nếu tôi tùy tiện vào cũng thì rất có thể sẽ bị hòa thượng mặt thẹo phát hiện. Tôi do dự một hồi, cuối cùng cũng quyết định ở lại bên ngoài hồ sen

Hòa thượng mặt thẹo tới gần nhà trúc, giơ tay lên gõ cửa.

Đầu tiên là đập hai cái, dừng lại chốc lát, gõ nhẹ một cái, hai giây sau, lại đập thêm hai phát. Trông anh ta như thể gián điệp thời chiến vậy.

Vẻ cẩn thận của hòa thượng mặt thẹo khiến tôi nghĩ người trong phòng có thân phận khá đặc biệt.

Là “Tĩnh Hư giả”, hay là ai khác? Trong chốc lát, tôi bỗng cảm thấy như mình đang tới gần sự thật.

Cửa gỗ chậm rãi mở ra, một bóng người quen thuộc cũng xuất hiện trước mắt.

Dù kẻ đó đã bịt mặt, đổi quần áo, nhưng tôi có thể khẳng định chắc chắn rằng người này chính là áo blouse trắng trong viện điều dưỡng đêm đó!

Tôi ngồi trong bụi cỏ, không kìm được cảm giác trái tim đập loạn nhịp.

Quả nhiên, hòa thượng mặt thẹo thuộc cùng một nhóm với những kẻ kia, anh ta chính là người đeo mặt nạ hề. Trông vóc người thì rất có khả năng, thế nhưng hòa thượng mặt thẹo không có hình xăm của giáo hội Quang Minh Đường trên cổ tay, nên tôi vẫn chưa thể khẳng định được.

Xét tình hình trước mắt, nhóm gϊếŧ người này có ít nhất ba người, áo blouse trắng, tên đeo mặt nạ hề và người phụ nữ ngồi phía sau xe. Đương nhiên vụ án phân thây phải có nhiều người tham gia hơn, đây là điều không thể nghi ngờ. Thế nhưng, tôi vẫn chưa thể hiểu được mỗi người đóng vai trò gì trong các vụ án.

Lúc này, trước mắt tôi có hai lựa chọn: đầu tiên, một mình xông vào nhà trúc, chế ngự cả áo blouse trắng và hòa thượng mặt thẹo, nếu như mọi chuyện thuận lợi, thì vụ án phân thây có thể kết thúc luôn. Dĩ nhiên, làm vậy thì sẽ có sự nguy hiểm nhất định, tôi không thể biết trong phòng trúc kia có bao nhiêu người, nếu hành động bốc đồng thì có thể đưa bản thân vào cảnh nguy hiểm

Lựa chọn thứ hai là liên lạc với Sở Mộng Hàn, để cô đưa cảnh sát tới vây bắt họ. Thế nhưng, cảnh sát rất dễ bứt dây động rừng, hơn nữa địa hình núi lại phức tạp, có thể sẽ để họ trốn thoát lần nữa.

Lúc này, bỗng có chuyện bất ngờ xảy ra.

Áo blouse trắng bỗng tát hòa thượng mặt thẹo một cái thật mạnh, trông có vẻ hết sức tức giận, ngay sau đó thì kéo người vào trong căn phòng trúc. Dường như giữa hai người có cãi vã, trong chốc lát, bóng người trong ngôi nhà trúc bỗng vồ lấy nhau, vô cùng hỗn loạn.

Họ đánh nhau sao?

Tình huống bất ngờ xảy ra khiến tôi không kịp phản ứng, với tôi mà nói thì đây là một cơ hội hiếm có.

Do dự một hồi, tôi quyết định bấm số điện thoại của Sở Mộng Hàn, nhưng qua một lúc lâu mà vẫn không có người nghe máy.

Chết tiệt, sao lại cứ chọn đúng lúc này cơ chứ.

Nhớ đến cái chết thê thảm của Vương Hân, tôi thấy lòng mình hết sức khó chịu. Nếu cứ tiếp tục để những kẻ điên này làm xằng làm bậy, thì sẽ có nhiều người dân vô tội trong thành phố gặp phải bi kịch.

Không kịp chờ cô nữa. Tôi lấy con dao găm dùng để phòng thân ra, cầm ngược nó lại, cúi người mò mẫm đi tới.

Nhưng ngay khi đến gần nhà trúc, bỗng có mùi khét lan ra trong gió.

Không biết từ lúc nào, bóng người và tiếng cãi vã đã hoàn toàn biến mất, xung quanh nhà trúc hết sức yên tĩnh.

Tôi bỗng có dự cảm chẳng lành. Tôi vội vàng bước nhanh hơn, đá văng cửa trúc, rồi vọt thẳng vào trong phòng.

Thế nhưng đã quá muộn.

Nhà trúc trống trơn, áo blouse trắng và hòa thượng mặt thẹo đã biến mất không chút tung tích.

Trong phòng có mùi cồn gay mũi, xung quanh đầy máu và bông vải, các loại đồ dùng để chữa thương. Xem ra, sau khi áo blouse trắng lên xe hôm ấy, đã được đưa đến đây để chữa trị.

Giữa phòng có một thùng sắt, ngọn lửa bên trong không ngừng lay động, mùi khét mà tôi ngửi được từ trước đã tỏa ra từ đây. Ngoại trừ một số giấy tờ và hồ sơ ra, album ảnh bị cướp khỏi nhà ông lão Chu cũng ở trong thùng, nó đã bị đốt đến mức chỉ còn sót lại bìa.

Đám người này cũng đã xuất hiện tại nhà ông lão Chu ngày hôm ấy, mà có lẽ tên vai hề đã bị họ diệt khẩu.

Cách thùng sắt không xa là một chiếc camera theo dõi đơn sơ, hình ảnh trong đó là nơi tôi vừa ẩn núp. Tôi đoán áo blouse trắng đã phát hiện ra tôi từ sớm, chắc hẳn anh ta đã cố tình tranh chấp với hòa thượng mặt thẹo để diễn cho tôi xem.

Thế nhưng, áo blouse trắng không biết tôi đến đây một mình, anh ta sợ tôi đưa cảnh sát đến bao vây nơi này, nên mới vội vàng đưa hòa thượng mặt thẹo đi nơi khác.

Dù ở tình huống khẩn cấp như vậy, họ cũng phải dành thời gian để tiêu hủy cuốn album ảnh kia. Điều này khiến tôi càng tin chắc rằng trong album có chứa đầu mối có thể uy hϊếp họ.

Có lẽ một trong những kẻ gϊếŧ người trong nhóm hung thủ này, chính là người bị tàn thuốc đốt mặt trong album ảnh.

Tôi lục soát một hồi, cuối cùng cũng phát hiện ra điều bất thường. Gần như ngôi nhà trúc vẫn giống hệt ngày hôm đó, duy chỉ có bàn cờ là bị thay đổi vị trí.

Có người đã dịch bàn cờ đến góc nhà trúc, khiến bố cục bài trí trong gian phòng trở nên gượng gạo vô cùng. Bàn cờ được khắc từ đá, có trọng lượng lớn, tôi không nghĩ bọn áo blouse trắng lại vô duyên vô cớ xê dịch bàn cờ này.

Tôi dùng toàn bộ sức lực của mình, đẩy bàn đá ra, tôi chợt phát hiện tấm ván bên dưới bàn đá có thể kéo ra được. Bên dưới sàn nhà là đường đi đến một mật thất bí mật.

Đêm đó, tôi chưa từng phát hiện ra mật thất này. Vì không cưỡng lại được lòng tò mò, tôi cầm chặt đèn pin, chậm rãi chui vào mật thất.

Đường xuống mật thất rất dài, như thể được nối xuống sâu trong lòng đất. Thỉnh thoảng lại có tiếng nước chảy róc rách bên ngoài vách ngăn, nếu tôi đoán không lầm thì đường hầm này được xây dựng chính giữa hồ sen, vách ngăn xung quanh ngăn cách mật thất với hồ nước, giống như một đường hầm dưới biển vậy.

Không ngờ một trăm năm trước, người sáng lập ra chùa An Tĩnh đã có năng lực đến vậy. Xem ra người tên Tĩnh Hư đó quả thật cũng có bản lĩnh, thảo nào mà kêu gọi được nhiều tín đồ đến vậy.

Hầm trú ẩn tối đen như mực, hoàn toàn không có chút ánh sáng. Sau khi đi khoảng ba phút, cuối cùng tôi cũng đã đến được cuối hầm. Cảnh tưởng ở cuối con đường khiến tôi không kiềm nổi sợ hãi.

Cuối đường mật thất là một gian phòng chật hẹp. Trên sàn có một hình vẽ lớn tượng trưng cho giáo hội Đường Quang Minh. Ngôi sao năm cánh ở trung tâm của hình vẽ được phủ dày đặc bởi các bức ảnh.

Tôi chợt nhận ra, hầu như những hình ảnh trên sàn đều liên quan tới nạn nhân trong vụ án phân thây. Bắt đầu từ trái, theo thứ tự là Chu Lỵ Lỵ, Liễu Cầm, Lưu Duyệt, Vương Hân, và...

Tôi không thể ngờ được, ở một góc trong ngôi sao năm cánh ấy, lại có xuất hiện hình ảnh của Triệu Tố!

Kể từ khi ở khách sạn Phúc Lâm, đám khốn nạn này đã theo dõi Triệu Tố. Điều này khiến tôi không khỏi nghi ngờ, liệu tên đầu trọc xuất hiện gần trường học lúc đó có phải là đồng phạm của những kẻ điên này không?

Trời ơi, rốt cuộc họ có bao nhiêu người?

Triệu Tố ngây thơ, hồn nhiên, vậy mà ảnh của cô bé lại xuất hiện dưới mật thất kỳ lạ này. Điều này khiến tôi không khỏi sợ hãi. Ngôi sao năm cánh có tổng cộng năm góc. Nói cách khác, để đạt được mục tiêu thành tiên, đám người này muốn gϊếŧ tổng cộng năm người. Và Triệu Tố chính là mục tiêu cuối cùng của họ.

Tôi không hiểu tại sao lũ điên này phải để mắt tới Triệu Tố, cũng không hiểu tại sao trước lúc ra đi, Lưu Duyệt lại giao lại Triệu Tố cho tôi. Nhưng có lẽ ngay từ đầu, Lưu Duyệt đã biết ngọn nguồn sự việc, nhưng cô ấy chưa từng tiết lộ điều đó cho tôi biết.

Dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải nói lại phát hiện này cho Sở Mộng Hàn. Mục tiêu của hung thủ là Triệu Tố, phải hành động trước bọn họ, phải bảo vệ Triệu Tố.

Ngay khi tôi định rời khỏi mật thất thì bỗng có tiếng động vang lên từ phía xa. Tấm ván vốn đang mở rộng đã bị ai đó đóng kín lại.