Mộc lão gia còn có chuyện ở Hà Phố, từ chối lời mời ở lại ăn trưa của lão phu nhân, vội vã muốn rời đi.
Trước khi ông đi, còn tìm cơ hội nói chuyện riêng với Mộc Vãn, dù sao từ nhỏ ông đã cưng chiều cô, làm gì ông cũng suy nghĩ đến cảm nhận của cô.
Tuy Mộc Vãn không tỏ thái độ gì, nhưng Mộc lão gia vẫn cảm thấy cô không vui, có lẽ vì chuyện ông muốn đưa bà ba lên làm chính thất.
Ông nghĩ, từ khi con gái gả cho người ta, thực sự càng rụt rè cẩn thận, nếu như là trước kia, nghe xong chuyện này còn không cãi nhau đến ngất trời? Từ nhỏ cô đã gần gũi với mẹ, đi đâu cũng dính ở đằng sau mẹ mình, ông cưới mấy người vợ, cô đều không thích, chỉ sợ họ được cha thương uy hϊếp đến địa vị của mẹ, ở đằng sau lúc nào cũng sai khiến mấy người dì, lão gia có ý yêu chiều cô, mấy dì có giận cũng không dám nói gì.
Mộc lão gia suy nghĩ một hồi lâu mới quyết định mở miệng, ánh mắt tự nhiên có chút né tránh: “Mẹ con đã mất cũng mười năm rồi, kỳ thực lúc nào cha cũng luôn nhớ bà ấy.”
Lúc trước mẹ không đẻ ý người nhà phả đối chỉ muốn lấy một ông chủ hiệu buôn nhỏ là cha, dùng tất cả đồ cưới và sức lực giúp chuyện làm ăn của ông càng ngày càng lớn, cuối cùng mới có Mộc gia phát triển, tình cảm của bọn họ là tự nhiên từ nghèo khó mà lên không thể so sánh với những người khác.
Lúc này Mộc Vãn cũng tủi thân, từ xưa đến nay cô đều không thích khóc, nhưng phải nói rằng nước mắt phụ nữ là vũ khí có tính sát thương lớn, một người đàn ông nhìn thấy nước mắt của con gái, dù có kiên cường đến đâu cũng sẽ mềm lòng, Mộc Cẩm Nhu ở trước mặt cha giả bộ khóc lóc, giảm bộ yếu đuối, chẳng lẽ cô sẽ không sao, hơn nữa nước mắt của cô trong mắt cha còn đáng giá hơn nhiều so với của Mộc Cẩm Nhu.
Mộc lão gia thấy con gái muốn khóc, trái tim cũng đau theo, vội vàng an ủi: “Vãn nhi, con đừng khóc, con tuyệt đối đừng khóc.”
Mộc Vãn nức nở khóc nói: “Thật ra con gái có nhiều chuyện bí mật, nhiều năm rồi vẫn không dám nói với cha.”
Cô ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Mộc lão gia, dáng vẻ càng thêm tủi thân: “Cha không biết tại sao không không thích dì ba sao? Không phải vì dì ấy tranh sủng với mẹ mà bởi vì…” Giọng cô dần nhỏ xuống, giống như không tình nguyện lại sợ bị người khác nghe thấy: “Bởi vì… Ngày mẹ ngã vào hồ sen, con thấy góc quần của dì ba cũng ướt, cha, người nói xem, sao lại trùng hợp đến vậy?”
Mộc lão gia hết sức kinh hãi, “Sao con không nói việc này cho cha biết sớm hơn?”
Mộc Vãn nói: “Lúc đó con còn nhỏ, làm sao hiểu được trong này có quan hệ, chỉ là lúc đó con nhìn thấy dì ba vội vã bỏ đi từ phía sau hòn non bộ đến hành lang, lúc đi ngang qua con, con còn ngửi thấy mùi hoa sen trên người dì ấy.
Mộc lão gia biết mũi cô từ nhỏ đã thính hơn những đứa trẻ bình thường mấy lần, ông cũng vì chuyện này mà hay trêu cô, đi tới chuồng ngựa trở về rồi để cô đoán, cô ghét bỏ che mũi nói: “Cha, thối quá, mùi phân ngựa thối.”, ông nghe xong liền ôm cô ngồi trên ghế cười ha ha.
Cô nói ngửi thấy mùi hoa sẽ trên người dì ba, mà mẹ cô lại chết đuối ở hồ sen, những chuyện này không thể không làm Mộc lão gia nghi ngờ.
Mộc Vãn tiếp tục nói: “Dù sao đều là chuyện khi còn bé, cha cũng đừng để ý nhiều, chỉ là do hôm nay nhớ tới mẹ mới có thể nói chuyện này, chứ không hề có ý nhắm vào dì ba.”
Mộc lão gia gật gù, thở dài: “Cha biết rồi.”
Ông lại nói thêm vài câu, dặn dò Mộc Vãn mấy lời mới rời khỏi.
Lúc Mộc lão gia đi, lão phu nhân cũng tự mình đi tiễn, hiển nhiên có cả Mộc Cẩm Nhu và Mộc Văn Bách, ngay cả Lăng Thận Hành cũng xuất hiện ở cửa.
Mộc Vãn đứng ngay sau lưng Lăng Thận Hành, nhìn thấy bóng lưng cao ngất của anh, ăn mặc đơn giản trường sam màu đen, cả người kiêu ngạo lạnh lùng như cây thông, vừa vĩ đại vừa xa cách.
***
p/s: Chương sau là chương Vip. Để đọc chương vip bạn vui lòng đăng ký tk tại đây. https://s1apihd.com/?ref=35331
Nạp vàng qua chuyển khoản ngân hàng, momo với mức phí Rẻ Hơn Card. Liên hệ https://s1apihd.com/author/yudy_tang/