Mộc lão gia nghe xong hết sức kinh hoàng, mặc dù Mộc Văn Bách là nhị công tử của Mộc gia, nhưng là con thứ của vợ lẽ, thân phận khác xa so với tam tiểu thư, hơn nữa nó còn công không thành danh không toại, làm sao lão phu nhân lại chọn trúng cơ chứ?
Lúc trước Mộc Vãn sống chết muốn gả cho Lăng Thận Hành, ông còn mặt dày theo Đốc quân thương lượng, trong lòng ông cũng biết rõ ràng, Đốc quân chịu đồng ý là bởi vì tài sản Mộc gia rất nhiều, có thể sử dụng vì bọn họ, mà ông cũng không phải không được lợi, có Lăng gia bảo vệ, chuyện làm ăn sẽ càng tốt hơn.
Mấy năm gần đây, chuyện làm ăn của Mộc gia bắt đầu suy yếu, kỳ thật Đốc quân đã bắt đầu ghét bỏ bọn họ, nhưng vướng bởi con lạc đà gầy còn hơn con ngựa béo, tháng ngày cũng tương đối bình yên, cũng không có chuyện gì xảy ra.
Có thể sẽ gả con gái cho Mộc Văn Bách, chuyện này hình như không có thực tế chút nào.
Mộc lão gia trịnh trọng nói: “Lời này không thể nói lung tung, tam tiểu thư dù sao cũng là em chồng, đừng là hỏng danh tiếng nhà chồng.”
Mộc Cẩm Nhu cười nói: “Nếu không có chứng cứ, con gái cũng không dám nói bừa, đây là do chính miệng lão phu nhân nói, không phải em gái cũng nghe thấy sao?”
Cô ta híp mắt cười nhìn về phía Mộc Vãn.
Mộc Vãn cười nhạt, cũng không nói chuyện, chuyện này phải có gì đó kỳ lạ phía sau, chỉ là cô không có thời gian đến hỏi Lăng Thu Tuyết, dù sao đi nữa, kiểu người như Mộc Văn Bách chắc chắn không phải người cô ấy lấy làm chồng.
Mộc lão gia cẩn thận suy nghĩ: “Nhưng cũng là chuyện tốt.”
Cưới con gái nhà người ta và gả con gái của mình đi không giống nhau, con gái gả đi trở thành con gái nhà người ta, người mà con trai ông lấy là tam tiểu thư của Lăng gia, tự nhiên thân phận sẽ khác đi, thân phân con rể của Đốc quân giúp nó ở Liên thành như cá gặp nước, không lo sợ về tiền đồ sau này.
“Chỉ là. . .” Mộc Cẩm Nhu do dự không dám mở miệng, ánh mắt chần chừ nhìn về phía mũi chân.
Trong lòng Mộc Vãn đột nhiên chìm xuống, đã đoán được Mộc Cẩm Nhu định nói gì rồi.
“Nhu nhi như thế này là sao, là do em trai con chọc giận?” Mộc lão gia vừa nói vừa trừng mắt nhìn Mộc Văn Bách, nhất thời Mộc Văn Bách có chút bối rối.
Mộc Cẩm Nhu cúi đầu, đầu tiên là im lặng một lúc, sau đó nhỏ giọng khóc nức nở, Mộc lão gia hoảng hốt, càng lo lắng: “Rối cuộc là làm sao vậy?”
Lúc này Mộc Cẩm Nhu mới khóc lóc nói: “Vài ngày trước con nghe bọn hạ nhân chê trách Văn Bách, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng bọn họ nói, con không thể cãi lại, chỉ có thể nhẫn nhịn, giờ nghĩ lại thấy đau lòng cho Văn Bách.”
“Những người đó nói gì?” Tuy rằng Mộc lão gia coi trọng người con trai lớn mộc Văn Vũ nhất, nhưng Mộc Văn Bách cũng là con trai ông, nghe có người nói xấu sau lưng, đương nhiên ông cũng rất tức giận.
“Bọn họ, bọn họ nói Văn Bách là đứa con thứ bất tài, là con của vợ lẽ, không có địa vị ở Mộc gia, nó lấy tam tiểu thư, chính là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Cha, người nghe đi, bọn họ lại đem Văn Bách là cóc ghẻ, nó là con cháu Mộc gia, tư chất và tướng mạng đều không sai.”
Quả nhiên Mộc lão gia nghe xong rất căm giận: “Lăng gia này, không chỉ có chủ lừa người, bọn hạ nhân cũng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.”
Mộc Vãn cười nhạo trong lòng, thật sự Mộc Cẩm Nhiên nói chuyện này, mục đích của cô ta không phải bất bình thay Mộc Văn Bách, mà là muốn thay mẹ mình mưu cầu vị trí chính thất đây.
Tuy rằng Mộc lão gia yêu chiều bà ba nhất, có thể cùng mẹ của Mộc Vãn và Mộc Văn Vũ phu thêm thâm tình, Mộc phu nhân qua đời, Mộc lão gia đã nói cả đời không lấy thêm vợ, nhưng vị trí Mộc phu nhân vẫn để trống.