12 Dâm Nữ

Chương 15: Diệt Quỷ

Đám người a ngố đang ngồi dưới tán cây, bỗng nhiên gương mặt a ngố toát lên một vẻ hoảng hốt. A ngố là người tu tiên nên tuyệt nhiên thần thức* cường đại hơn người khác. Nếu có biến động gì, hắn sẽ là người biết trước.

Ngay sau đó, một cơn cuồng phong bỗng nhiên ào ạt thổi về phía họ. Những tán cây xung quanh bỗng chốc bị đè bẹp xuống đất. Kèm theo đó là những âm thanh ghê rợn. Cùng những tiếng cười “khanh khách”, và những tiếng rêи ɾỉ đầy quái dị. Những cơn gió bén nhọn ầm ầm nỗi lên khắp nơi. Cát bụi bay mù mịt, bao phủ gần như toàn bộ hoang mạc.

Đám người a ngố giờ đây vô cùng náo loạn. Nỗi sợ hãi vừa vơi đi bỗng chốc lại tăng lên. Gương mặt tất cả dường như không còn chút máu huyết.

A ngố gương mặt nghiêm trọng nhìn về cơn lốc xoáy xa xa dần kéo đến. Bỗng nhiên cơ thể hắn phát lạnh, nỗi sợ hãi thoáng chốc tăng đột biến.

Một luồng lốc xoáy dần dần tiến về họ, kèm theo đó là những âm thanh rêи ɾỉ lẫn cười cợt. Âm thanh dần tăng lên, lốc xoáy dần lao đến. Một hình ảnh mơ hồ hiện ra, thân hình đó đầy máu huyết. Gương mặt nó càng đáng sợ hơn, như một ma nữ với gương mặt xanh xanh nhợt nhạt. Bộ y phục rách te tua kèm theo máu huyết chảy khắp nơi trên cơ thể.

Sau đó, nó mở miệng cười vang một tiếng đầy quỷ dị. Cái lưỡi đỏ lè ra dài ngoằng ngèo, cùng hai răng nanh bén nhọn. Đôi tay nó với 10 ngón tay sắt nhọn dài ngoằng. Nó đưa đôi mắt nhìn về phía đám người a ngố, rồi nghiêng đầu cười liên tục. Đôi mắt đỏ ngầu của nó nhìn xồng xộc vào bọn họ. Rồi lao đến theo cơn cuồng phong dữ tợn.

Lúc này đám người đã không còn giữ được bình tĩnh. Họ hét lên đầy kinh hãi:

“ Quỷ...quỷ, chạy đi...chạy đi...”

Lúc này a ngố cũng chẳng còn giữ được nét bình thản trên gương mặt. Cùng theo đám người xung quanh chạy thục mạng. Không một ai dám quay đầu trở lại, bọn họ cứ thế mà phân ra tứ phía chạy táng loạn.

A ngố nhờ vào tu luyện cơ thể bằng linh khí, cộng thêm việc đả thông bát kỳ kinh mạch, nên với tốc độ của người bình thường, tuyệt không thể nào so sánh. Vì thế, hắn dễ dàng đã bỏ xa đám người ở phía sau hơn chục trượng.

Nhưng lúc này đây ở phía sau hắn, con quỷ hung hăng bay đến chợp đầu vài tên chậm chạp. Những mống vuốt sắc nhọn xuyên qua não bộ, tạo thành 5 cái lỗ tuôn ra đầy máu tươi và dịch não. Nó cười khanh khách, rồi đưa 5 ngón tay lên lè ra cái lưỡi dài ngoằng liếʍ láp. Tỏ ra vẻ vô cùng thích thú và ngon lành.

Sau đó, cái đầu nó lắc qua, lắc lại kêu răng rắc, hướng đến người tiếp theo, rồi bay đến.

“Á...” một tiếng thét xé màn đêm vang lên.

Thân hình hắn giờ đây rung bần bật, trên cái trán lộ ra 5 ngón tay bén nhọn. Dưới chân hắn giờ đây đầy phân và nướ© ŧıểυ. Trông cực kỳ ô uế...

A ngố giờ đây khuôn mặt càng thêm trầm trọng. Vẻ sợ hãi trong hắn càng thêm tăng dần. Khi những tiếng hét thảm thiết liên tục vang lên sau lưng hắn...

Con quỷ liên tục nhai đầu hơn 10 tên thủy thủ. Liền lắc lắc cái đầu kêu “ răng rắc”. Rồi mở miệng cười “khanh khách” sau đó đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía a ngố.

A ngố giờ đây đã chạy xa hơn trăm trượng, nhưng tốc độ của quỷ thật quá kinh hồn. Nó lao đến như một tia chớp, trong nháy mắt đã gần như bắt kịp được rồi.

A ngố giờ đây đã huy động toàn bộ khí lực, thêm một phần linh lực trong cơ thể, cố gắng chạy thoát thân.

Nhưng trong lúc ấy, túi đồ của a ngố bỗng rung lên bần bật. Một tia sáng bỗng loé lên khắp màn đêm, ánh sáng như cố gắng thoát ra khỏi túi đồ. Phút chốc sau đấy, một viên ngọc to bằng cái bát hiện ra, toàn thân trong suốt đang phát ra bạch quang chói mắt. Kèm theo đó là tiếng trẻ con cười “ khúc khích” trông có vẻ rất khoái chí. Tiếp theo đó, nó lơ lửng bay lên không trung, rồi phát ra một tia huyết quang (ánh sáng đỏ) phóng về phía con quỷ.

Ở phía sau a ngố, khuôn mặt con quỷ giờ không còn cười cợt nữa. Nó trố đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía viên ngọc phát quang kia. Gương mặt bỗng chốc đại biến, tỏ ra vô cùng sợ hãi. Dường như nó phát hiện ra cái gì đó rất đáng sợ. Nên quay đầu định bỏ chạy thục mạng, nhưng vừa bay chưa đầy mười trượng. Thì chợt nhận ra huyết quang kia quá nhanh, chỉ trong giây lát đã bắt kịp nó.

Trong lúc đấy, một cái đầu sói to lớn ghê rợn, hình thành từ huyết quang. Nó đang há cái miệng đỏ ờm ra với hai hàng răng nanh bén nhọn, lao đến với tốc độ phi thường.

Đầu sói chỉ trong nháy mắt đã gặm một cái thật mạnh vào con quỷ. Con quỷ kêu lên những tiếng kêu thảm thiết, có vẻ như cực kỳ thống khổ. Chỉ nháy mắt sau, hình ảnh của con quỷ cùng âm thanh đau đớn hoàn toàn biến mất. Làn huyết quang cũng từ đó mà biến mất vô ảnh, vô tung. Chỉ còn lại một viên ngọc phát ra bạch quang ( ánh sáng trắng). Đang dần dần chui vào túi đồ của a ngố. Chỉ còn phảng phất lại tiếng cười “ khúc khích” của đứa bé và tiếng vỗ tay “ chèm chẹp”. Có vẻ như nó đang cực kỳ thích thú và thống khoái.

Mọi thứ tưởng chừng như lâu lắm, nhưng thật ra chỉ chưa đầy 3 giây thời gian. Tất cả diễn ra vô cùng bất ngờ, khiến cho hai mắt a ngố mở to lên vô cùng kinh ngạc. Hắn chẳng dám tin chuyện gì đang xảy ra nữa, mọi thứ dường như quá sức tưởng tượng của hắn.

Một giờ sau hắn ngồi trong một hang động cách xa nơi đó vài dặm. Trong tay hắn cầm lấy viên ngọc to bằng cái bát trong suốt. Đang loe lói một chút huyết quang, nhưng dường như mỏng manh vô cùng. Huyết quang đó chỉ to chừng một hạt gạo bé nhỏ.

Kỳ thực, viên ngọc ấy là hắn nhặt trong lúc truy tìm Thuận Thiên Kiếm. Hai năm nay hắn dường như cũng quên hẳn nó rồi. Nhưng hôm nay, nó một lần nữa lại xuất hiện, rồi cứu hắn lấy cái mạng nhỏ của hắn.

Hắn cầm viên ngọc trong tay, liên tục nhìn chằm chằm vào nó. Một giây cũng không hề rời đi. Cứ như vậy cho đến khi trời sáng, mà hắn không hề phát hiện ra điều gì.

Mệt mỏi, hắn ngã xuống dưới đất rồi ngủ một giấc dài...

Ba ngày sau

Hắn chăm chú nhìn vào một quyển sách to đùng, như đang chăm chú đọc cái gì đó. Hôm trước hắn cố gắng đi đến bờ biển kiếm chiếc thuyền. Nhưng chẳng may, chiếc thuyền đã biến mất từ khi nào rồi. Chán nãn hắn trở về hang động cũ, thì phát hiện ra trong cái hang có rất nhiều ngóc ngách. Chỉ là có vẻ dây leo đã bịt kín hết tất cả mọi lối vào.

Lò mò suốt một ngày, hắn mới phát hiện ra một căn phòng lấp lánh. Một tia ánh sáng loe lói từ một viên ngọc phát ra ánh sáng, đang được đặt trên một cái đế chân đèn cao chừng 2 tấc.

Trong căn phòng vô cùng bề bộn, những đống sách vở quăng tứ tung. Những thanh kiếm, túi đồ, vài viên ngọc, bình lọ, chai hủ các thứ. Cùng hoà thành một đám hỗn độn ở dưới đất.

Nhìn lên trên thì thấy 2 cái kệ sách gọn gàng, trái ngược với hình ảnh ở phía dưới. Trên kệ sách, ước chừng khoảng hơn trăm quyển sách. Ngoại trừ bụi bặm dính đầy, nhưng tuyệt nhiên vô cùng gọn gàng và ngăn nắp.

Hắn giờ đây đang đọc một quyển tựa là:

“ Độc Cô lưu bút”

Trong quyển sách chỉ là ghi lại hành trình tu tiên của một độc tu tự xưng là: “ Độc Cô”. Vị Độc Cô này ghi lại tỉ mỉ từng chi tiết của hắn từ lúc bắt đầu tu tiên, cho đến lúc tạ thế. Ngoài ra ông còn để lại một phong thư nhắn nhủ cho người gặp được “kho tàng” kinh văn của lão.

A ngố vì khát khao tu tiên tự nhiên là vô cùng cẩn thận đọc từ câu, từ chữ. Cứ như thế mà mất hết 10 ngày qua đi, quyển sách mới đến trang bìa.

10 ngày sau, a ngố đứng trên một hồ dung nham đang sôi sục. Sau đó dùng lò luyện đan của vị “ Độc Cô”, bắt đầu luyện chế Tẩy tủy đan.

3 tháng tiếp theo a ngố ngồi nhìn vào 10 viên tẩy tủy đan. Trong lòng vô cùng kinh hỉ, tỏ vẻ rất hài lòng.

Hành trình luyện đan vô cùng gian khổ. Mặc dù đã có kinh nghiệm luyện đan do Linh Nhi sư tỷ hắn truyền dạy. Nhưng Tẩy tủy đan là một thứ khác, vô cùng khó khăn. Hắn sớm đã đoán được, nên đã chuẩn bị khá nhiều nguyên liệu. Nhưng kết cuộc chỉ 10 viên được ra lò, còn lại đều tan thành mây khói.

Hắn chậm chạp đưa một viên tẩy tủy đan vào miệng. Rồi nhắm mắt dưỡng thần, sau đó liên tục vận chuyển luồng linh lực trong đan điền, để luyện hoá viên tẩy tủy đan.

Bất ngờ dược lực tẩy tủy đan phát tán, cơ thể hắn giống như có hàng vạn con côn trùng cắn xé. Gân cốt hắn như vỡ vụn, đau đớn đến tột cùng.

Cảm giác bị rút gân, hút tủy tuyệt không thoải mái chút nào. Hắn mặc dù cố gắng kiên trì, nhưng cơn thống khổ cứ liên tục tăng dần. Khiến hắn toàn thân đau nhức, lăn lộn khắp căn phòng.

Một ngày sau hắn từ từ mở mắt, thân hình vẫn còn chi chít những cơn đau nhức âm ỉ. Nhưng hắn vẫn cố gắng gượng dậy nhắm mắt thiền định. Nhưng không bao lâu sau đó, ánh mắt buồn bã liền hiện ra. Rồi thầm nghĩ:

“ Thất bại rồi...”

Mặc dù còn tận 9 viên, nhưng hắn không dám tùy tiện sử dụng. Chỉ chờ đợi khi dược lực bị luyện hoá hoàn toàn mới dám phục dục viên kế tiếp.

Lúc này đây hắn bước ra ngoài vươn vai ngáp dài. Đứng nhìn ánh mắt trời vừa lên...

Những ngày kế tiếp hắn liên tục đi tìm trái rừng, đặt bẫy săn thỏ rừng, gà rừng. Dự trữ cho những ngày kế tiếp. Tối về thì hắn lại luyện hoá dần dần dược lực của tẩy tủy đan cho đến khi dần tan biến.

Chú giải:

• Thần Thức:

Người đời và các đạo giáo khác gọi nó là “linh hồn”. Kinh luận Phật giáo gọi nó là “thần thức” hay “nghiệp thức”. Gọi là “thần thức” vì nó vượt ngoài cái thấy bình thường của người đời, là “nghiệp thức” bởi thức này do nghiệp nắm giữ.

Nôn na thần thức là chỉ khả năng nhận biết mọi vật xung quanh. Độ nhạy cảm, cũng như phán đoán mọi chuyện trong phạm vi nhất định. Tương tự như giác quan thứ 6.

Ví dụ:

Bạn ngồi trong căn phòng kín, nhưng khi tai bạn nghe thấy âm thanh gì đó.

Có thần thức bạn sẽ phán đoán chính xác thứ gì đang phát ra âm thanh. Hình dạng ra sao và có đang di chuyển hay không?