*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dã Tiên nhìn thoáng qua Diệp Huyên, sau đó nói: “Diệp công tử, cậu cũng không phải người bình thường, nhưng là, ta không kiến nghị cậu nhúng tay vào việc này. Người nọ, thật sự rất mạnh! Mà cậu hiện tại...”
Nói đến đây, ông ta không nói tiếp nữa.
Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nhìn xuống bút Đại Đạo bên hông: “Bút huynh, huynh hẳn là biết lai lịch đối phương, huynh nói xem, ta đánh lại không?”
Bút Đại Đạo trầm lặng một lát, sau đó nói: “Cậu như vậy, tương đương với làm càn, cậu biết không?”
Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Huynh sẵn lòng nói không?”
Bút Đại Đạo trầm giọng nói: “Việc này là phá quy củ!”
Diệp Huyên vẻ bình tĩnh: “Nếu ta bị đánh tàn phế, muội muội của ta khẳng định sẽ đến gây phiền phức cho huynh!”
“Mẹ kiếp!”
Bút Đại Đạo không nhịn được, cả giận nói: “Cậu có thể đừng tóm dùng ta gây chuyện không? Ta mẹ nó chỉ là một cây bút!”
Diệp Huyên: “...”
Bút!
Diệp Huyên điềm tĩnh nói: “Bút huynh thấy tòa thành này không? Nếu chúng ta cứu nó thì sẽ được công đức vô lượng!"
Dù thế nào hắn cũng phải kéo bút Đại đạo xuống cùng!
Bút Đại đạo thở dài: “Diệp Huyên, ta đã nói với cậu rất nhiều lần rồi. Vạn vật vạn linh tự có quy luật, chúng ta không thể cưỡng chế can thiệp. Cậu muốn tham gia vào là việc của cậu, nhưng ta thì không thể, bởi vì ta là người thi hành pháp tắc, một khi can dự vào sẽ khiến thế giới đại loạn”.
Im lặng một hồi sau, Diệp Huyên mới hỏi: “Vậy là huynh tuyệt đối sẽ không nhúng tay?"
Bút Đại đạo chần chừ: “Cậu định làm gì?"
Nói thật là nó hết sức bất đắc dĩ với cái người tên Diệp Huyên này.
Đánh không được, mắng cũng không xong, mà hắn cứ chuyên môn làm những chuyện khiến nó nhức đầu vô cùng.
Diệp Huyên bật cười, đang định nói thì nghe giọng Tiểu Tháp vang lên: “Tiểu chủ tìm cây bút quèn này làm gì? Nó méo được cái tích sự gì cả, nhờ Thiên Mệnh tỷ gϊếŧ quách đi là được!"
Bút Đại đạo: “Bớt gây chuyện đi tháp rách”.
Tiểu Tháp cười khẩy: “Đến bây giờ ngươi vẫn chưa hiểu sao bút quèn? Tiểu chủ thật sự cần ngươi giúp sao? Cha, muội muội, đại ca của Tiểu chủ không lợi hại bằng người sao? Lợi hại hơn nhiều là đằng khác, nhưng ngươi có biết vì sao Tiểu chủ vẫn tìm đến ngươi không?"
Bút Đại đạo im lặng một hồi, nói: “Vì sao?"
Tiểu Tháp lạnh nhạt quăng ra một câu: “Ta cũng không biết”.
"Đậu má!"