Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 9040

Đây là điều mà Thích Nguyên không thể hiểu được.

Sao có thể như vậy?

Ở phía xa, Diệp Huyên cầm kiếm đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Thích Nguyên tộc trưởng, ông có rất nhiều câu hỏi phải không?”

Thích Nguyên nhìn Diệp Huyên: “Vì sao ngươi không bị phản phệ?”

Diệp Huyên bật cười: “Muốn biết không?”

Thích Nguyên gật đầu: “Ta rất tò mò!”

Diệp Huyên cười toe toét: “Ta không nói cho ông đâu!”

Thích Nguyên hơi híp mắt, giây tiếp theo ông ta chợt biến mất tại chỗ.

Phụt!

Không gian trước mặt Diệp Huyên chợt nứt ra thành một thời không khổng lồ rộng vạn trượng, tiếp đó, một bàn tay khổng lồ vươn ra từ trong vết nứt thời không ấy.

Đoàng!

Sau khi bàn tay to này xuất hiện, tinh vực rung lên kịch liệt, sau đó giống như thuỷ tinh bị búa đập vào, nổ tung đáng sợ.

Trước bàn tay khổng lồ ấy, Diệp Huyên trông rất nhỏ bé.

Nhưng trong mắt hắn không hề có sự sợ hãi.

Diệp Huyên từ từ nhắm mắt lại.

Tĩnh khí!

Ngưng thần!

An tâm!

Lúc này Diệp Huyên cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên yên tĩnh, trong thiên địa chỉ còn lại một mình hắn và thanh kiếm trong tay.

Đúng lúc này, bàn tay khổng lồ đập xuống.

Tinh không lập tức bắt đầu hủy diệt!

Diệp Huyên chợt mở mắt ra, hắn giậm chân phải hoá thành một kiếm quang bay vụt lên trời.

Ù!

Một tiếng kiếm ngân vang lên chấn động tinh không, sau đó một tia kiếm quang chém thẳng vào bàn tay khổng lồ.

Bùm!

Bàn tay khổng lồ rung lên dữ dội nhưng không vỡ, không những thế còn rơi thẳng xuống.

Ầm!

Diệp Huyên rơi từ tinh không xuống mặt đất bên dưới, hắn vừa đáp đất, mặt đất đã xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy.

Những không gian mà bàn tay khổng lồ ấy đi qua đều bị phá huỷ toàn bộ.

Trong tinh không, Thích Nguyên khẽ cau mày, dường như cảm nhận được có gì đó không đúng! Giây tiếp theo, con ngươi của ông ta co rút lại: “Hắn muốn chạy trốn!”

Nói rồi ông ta lao thẳng xuống dưới.

Vụt!

Thiên địa lập tức bị xé toạc thành một lỗ thủng lớn.