Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 8717

Diệp Huyên hắn có ơn báo ơn, có thù báo thù!

Hơn nữa, ơn tình lúc trước cũng đã thanh toán xong.

...

Sau khi Diệp Huyên quay lại trong điện, hắn tìm Tiêu Minh tìm hiểu đôi chút về Huyền Kiếm Tiên Tông!

Hiện nay, Huyền Kiếm Tiên Tông có khoảng hơn bốn mươi vị kiếm tu, toàn bộ đều là Thánh Tâm Cảnh. Mà mục tiêu của tất cả mọi người đều là Nhục thân Bất Hủ, cũng có một vài người chọn chỉ tu luyện kiếm đạo và họ cũng là sức chiến đấu mạnh nhất của tông môn.

Thực lực của Huyền Kiếm Tiên Tông rất mạnh!

Có điều, lần này đến Táng Thiên Thần Vực thì hắn cũng không định dẫn theo những kiếm tu ấy đi!

Bởi vì, giờ hắn đã quá mạnh rồi!

Giờ đây, đừng nói gặp được cảnh giới Nhục thân Bất Hủ, dù gặp phải Vĩnh Hằng Bất Hủ cũng không sợ!

Thế nên, Diệp Huyên dặn dò Tiêu Minh một chút xong bèn lên đường đến Táng Thiên Thần Vực.

Trước khi đi, hắn cũng để đám Đồ Trần lại Huyền Kiếm Tiên Tông vì họ cũng đã đạt tới Thánh Tâm Cảnh!

...

Diệp Huyên ngự kiếm bay qua ngân hà.

Trên đường, Tiểu Tháp bỗng hỏi: "Tiểu chủ, lần này đến Táng Thiên Thần Vực, chúng ta sẽ biến thành mấy con gà hả?"

Diệp Huyên lắc đầu nói: "Không biết!"

Tiểu Tháp còn định nói gì đó nhưng Diệp Huyên lại bỗng mở miệng: "Đừng nói nữa! Lên đường quan trọng hơn!"

Hắn nói xong, cơ thể nhoáng lên đã biến mất nơi cuối tinh không.

Cha chỉ có hắn một con đường đại khái nên Diệp Huyên hoàn toàn không thể dùng kiếm Thanh Huyên trực tiếp xuyên thời không đến Táng Thiên Thần Vực!

Táng Thiên Thần Vực!

Tên này nghe có vẻ không giống như một nơi tốt lành gì!

Diệp Huyên hơi đau đầu, cũng không biết tỷ tỷ đã gây ra chuyện gì ở đó.

Hắn nghĩ vậy lại cảm thấy hơi ức chế!

Dựa vào cái gì khiến đệ đệ đi giải quyết hậu quả cho tỷ tỷ?

Đúng là cái cuộc đời đầy éo le!

Nửa tháng sau, cuối cùng Diệp Huyên cũng đi đến Táng Thiên Thần Vực.

Mới vừa bước vào Táng Thiên Thần Vực, Diệp Huyên đã nhíu mày vì hắn đã cảm nhận được sát khí và lệ khí cực kỳ nồng nặc.

Diệp Huyên nhìn thoáng qua xung quanh, trong không khí đều tràn ngập mùi máu tươi.

Hắn đang định rời đi thì bỗng có một ông lão xuất hiện trước mặt.

Diệp Huyên bình tĩnh nhìn ông lão.