Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 8645

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kỷ An Chi chợt ngây người, bỗng nhiên cầm lấy đùi gà rồi gặm.

Được!

Đây là một lời hứa!

Diệp Huyên nhìn ba người, sau đó nói: “Lần này quay về, học viện Thương Lan đã xảy ra thay đổi lớn, Thanh Thương Giới cũng đã thay đổi rất lớn, với thực lực hiện tại của Thanh Thương Giới, sớm muộn gì cũng sẽ tiếp xúc với thế giới bên ngoài, vì vậy, thực lực của các ngươi nhất định phải tăng lên! Tuy chúng ta không mang suy nghĩ xưng bá vũ trụ, nhưng phải có thực lực không bị chèn ép!”

Mặc Vân Khởi gật đầu: “Đúng!”

Nói rồi, hắn nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có thứ gì tốt không?”

Diệp Huyên gật đầu, hắn lấy ra một chiếc nhẫn chưa đồ đặt lên bàn: “Trong nhẫn chứa đồ này, có tinh mạch, vật này rất quý giá, các ngươi không nên để lộ quá nhiều, trách rước về phiền phức không cần thiết!”

Mặc Vân Khởi không khách sáo nhận lấy nhẫn chứa đồ, sau đó nói: “Còn nữa không?”

Diệp Huyên lắc đầu: “Tạm thời không có!”

Mặc Vân Khởi gật đầu: “Ăn cơm thôi!”

Nói rồi, ba người lập tức ăn cơm.

Diệp Huyên cười ha ha, cũng đang định động đũa, thì lúc này, một cô gái bỗng xuất hiện bên ngoài cửa phòng bếp, chính là Nam Li Thiên.

Nam Li Thiên nhìn Diệp Huyên, chậm rãi quỳ xuống: “Xin nhận ta làm đồ đệ!”

Diệp Huyên nhìn Nam Li Thiên: “Tại sao ta phải nhận ngươi làm đồ đệ?”

Nam Li Thiên nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Ta sẽ không sỉ nhục ngươi!”

Diệp Huyên lại lắc đầu.

Nam Li Thiên im lặng.

Không lâu sau, bốn người Diệp Huyên quét sạch một bàn đồ ăn.

Mặc Vân Khởi lau khóe miệng, sau đó cười nói: “Vẫn là mùi vị trước đây! Ta còn chút chuyện phải xử lý!”

Nói xong, y đứng dậy rời đi.

Chưa đi được hai bước, y bỗng dừng lại, sau đó quay người nhìn Bạch Trạch, đưa mắt ra hiệu: “Ngươi không đi chăn dê sao?”

Rõ ràng, là muốn tạo cơ hội cho Diệp Huyên và Kỷ An Chi ở lại với nhau.

Bạch Trạch liếc nhìn Mặc Vân Khởi: “Bây giờ tối rồi, thể dê cái gì? Ngươi đúng là đồ thiểu năng!”

Mặc Vân Khởi nhìn Bạch Trạch chằm chằm: “Đi thả dê!”