*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên đột nhiên cầm kiếm Thanh Huyên khẽ vung lên, vừa vung kiếm thời không xung quanh lập tức rung chuyển một hồi, sau đó chớp mắt đã bị chôn vùi.
Nhất Kiếm Trảm Mệnh!
Lúc này, tốc độ thời gian trôi qua của hắn còn nhanh hơn lúc trước mấy chục lần!
Thấy vậy, Diệp Huyên khẽ nhếch miệng, lần này, đối với hắn mà nói, những trận đại chiến cũng chẳng phải chuyện xấu nữa!
Với thực lực hiện tại của hắn, muốn gϊếŧ Lục Trọng Cảnh mà nói, đã là chuyện dễ như trở bàn tay rồi!
Diệp Huyên cất kiếm Thanh Huyên, sau đó mở lòng bàn tay, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn, nhìn Tiểu Tháp trong tay, Diệp Huyên khẽ cười: “Tiểu Tháp, Thanh Nhi đã thay đổi gì cho ngươi rồi?”
Tiểu Tháp im lặng một lát rồi nói: “Ta không biết!”
Nghe vậy, Diệp Huyên đen mặt: “Không biết? Sao ngươi lại không biết?”
Tiểu Tháp cũng bất đắc dĩ: “Ta thật sự không biết mà!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi nói: “Cái sừng trên đầu ngươi… Là của Nhị Nha sao?”
Tiểu Tháp nói: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên nói: “Ta có thể thử không?”
Tiểu Tháp chần chừ rồi nói: “Thử thế nào?”
Diệp Huyên bỗng chém một kiếm lên cặp sừng kia.
Ầm!
Tiểu Tháp run rẩy một hồi, mà bản thân Diệp Huyên lập tức bay ra mấy nghìn trượng, hắn vừa dừng lại thì cánh tay lập tức nứt ra, máu tươi bắn tung tóe!
Thấy vậy, Diệp Huyên lập tức ngây người.
Cứng vậy sao?
Diệp Huyên nhìn Tiểu Tháp, có phần khó tin: “Chết tiệt, Tiểu Tháp, cặp sừng này của ngươi… Khá mạnh đấy!”
Tiểu Tháp cười ha ha: “Ta biết ta mạnh lên chỗ nào rồi!”
Diệp Huyên hỏi: “Chỗ nào?”
Tiểu Tháp nói: “Ta cứng lên rồi!”
Diệp Huyên: “…”
Tiểu Tháp nói tiếp: “Tiểu chủ, ta phát hiện ra, lúc trước Thiên Mệnh tỷ tỷ nặn lại thân tháp ta, bây giờ thì ta trở nên cứng cáp rồi, ngay cả Tiểu Hồn cũng khó mà khiến ta bị thương được! Còn có cặp sừng này của ta, cặp sừng này của ta là của Nhị Nha, uy lực vô biên! Nếu đánh nhau, ai có thể đập được ta chứ?”
Diệp Huyên im lặng.
Đừng nói chứ hắn còn có e sợ khi đập Tiểu Tháp này.