Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy, Chu tộc các cô đang ráo riết truy nã ta mà đúng không? Ta tự mình đến đây”.
Chu Tân mỉm cười: “Diệp công tử liệu có biết Chu tộc có bao nhiêu cường giả Mệnh Huyền Cảnh không?"
Diệp Huyên gật đầu: “Biết”.
Chu Tân: “Biết mà vẫn đi?"
Diệp Huyên hỏi ngược lại: “Cô nương, Mệnh Huyền Cảnh mạnh lắm sao?"
Chu Tân khẽ ngẩn ra: “Chẳng lẽ không?"
Diệp Huyên chỉ cười không đáp.
Sau một hồi im lặng, Chu Tân mới nói: “Diệp công tử, chuyện giữa công tử và Chu tộc xem như một hiểu lầm. Hôm nay ta đến tìm công tử, chính là để giải trừ hiểu lầm này”.
Diệp Huyên: “Cô có thể đại diện cho Chu tộc sao?"
Chu Tân gật đầu: “Có thể”.
Diệp Huyên gật gù: “Nếu là hiểu lầm thì bỏ qua vậy”.
"Bỏ qua ư?"
Chu Tân nhìn hắn: “Thật sao?"
Diệp Huyên gật đầu.
Chu Tân im lặng suốt hồi lâu: “Vậy bỏ qua”.
Diệp Huyên đứng dậy, cười hỏi: “Cô nương giúp ta một việc được không?"
Chu Tân: “Ngươi nói nghe thử”.
Diệp Huyên cười: “Nơi nào có cường giả Mệnh Huyền Cảnh?"
Chu Tân: “Ngươi muốn tìm cường giả Mệnh Huyền Cảnh?"
Diệp Huyên gật đầu: “Muốn so tài với họ một chút”.
Chu Tân im lặng một hồi: “Việc này e khó lòng giúp được Diệp công tử”.
Diệp Huyên: “Vì sao?"
Chu Tân: “Bởi vì cường giả Mệnh Huyền Cảnh là những người đứng đầu Nguyên Vũ Trụ, muốn tìm họ so tài... rất khó”.
Diệp Huyên cười: “Vậy được rồi”.
Chu Tân: “Nếu Diệp công tử muốn tìm người so tài thì ta biết có một nơi này, có thể dẫn công tử đi”.
Diệp Huyên hiếu kỳ: “Là nơi nào?"
Chu Tân: “Đế Mộ”.
Diệp Huyên cau mày: “Đế Mộ?"
Chu Tân gật đầu: “Đế lăng của Thương Khâu quốc, nơi chôn cất một vài vị Hoàng đế qua đời. Là một nơi nguy hiểm, Diệp công tử có thể đi dạo một phen”.
Diệp Huyên đi đến, nhìn thẳng vào mắt Chu Tân: “Cô nương đang muốn mượn đao gϊếŧ người”.
Chu Tân mỉm cười: “Diệp công tử có thể đi hoặc không, quyền lựa chọn nằm trong tay công tử”.