*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt Văn Hưu đầy kinh ngạc: “Chí tôn, người...”
Cô gái giận tím mặt: “Ngươi cái gì mà ngươi? Ta và ngươi thân nhau lắm à? Hả?”
Giờ phút này, nàng ta thật sự sắp tức điên rồi!
Lúc trước nàng ta đã thiếu chút nữa bị người của Tiểu Động Thiên hại chết!
Mà hiện tại, Tiểu Động Thiên này lại gọi nàng ta đến gϊếŧ Diệp Huyên!
Gϊếŧ Diệp Huyên!
Mẹ nó!
Người kia có thể gϊếŧ sao?
Đây là động cũng không dám động nha!
Tất cả mọi người đều ngơ ngác!
Chí tôn quen biết Diệp Huyên?
Đây là suy nghĩ hiện tại của bọn họ!
Pháp tắc Tối Cao đột nhiên lắc đầu: “Năm đó quen biết với ngươi, cảm thấy con người của ngươi không tồi, muốn kết một thiện duyên với ngươi, nhưng không ngờ, ngươi cũng ngốc nghếch giống đám con cháu của ngươi!”
Văn Hưu run giọng nói: “Chí tôn, người và hắn quen nhau?”
Pháp tắc Tối Cao nhìn Văn Hưu: “Quen biết!”
Quen biết!
Lời vừa nói ra, sắc mặt của Cung chủ của Đại Linh Thần Cung Trần Giang và Chu Khiếu lập tức trắng bệch.
Hoá ra Diệp Huyên quen pháp tắc Tối Cao!
Văn Hưu lập tức hành lễ thật sâu: “Chí tôn, đây là hiểu lầm, ta...”
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Không phải hiểu lầm!”
Mọi người nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên thì nhìn pháp tắc Tối Cao kia: “Tiền bối, ngươi muốn bảo vệ Tiểu Động Thiên này sao?”
Pháp tắc Tối Cao trầm lặng một lát, sau đó nói: “Có thể để bọn họ lưu lại truyền thừa không? Xem như ta nợ ngươi một ân tình!”
Diệp Huyên mỉm cười: “Ta đánh không lại ngươi, ngươi nói lưu thì lưu!”
Nói xong, hắn xoay người bước đi!
Mà pháp tắc Tối Cao kia lại thay đổi sắc mặt, nàng ta vội vàng nói: “Khoan đã!”
Diệp Huyên dừng bước, hắn cười nói: “Tiền bối còn có chuyện sao?”
Pháp tắc Tối Cao hơi do dự, sau đó nói: “Trong lòng có oán hận gì không?”