*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ầm!
Mười mấy phi kiếm màu máu vỡ tan trong nháy mắt, nhưng, linh hồn của ông ta trở nên càng hư ảo!
Mỗi lần ông ta ra tay đều là tiêu hao cực lớn!
Dù sao, ông ta cũng không phải bản thể!
Nghĩ đến đây, trong mắt ông lão xuất hiện sát ý!
Ông ta phải gϊếŧ chết Diệp Huyên!
Nếu không gϊếŧ Diệp Huyên, một khi ông ta biến mất, vậy thì Tiểu Động Thiên sẽ thật sự không có!
Nhận thấy sát ý trong mắt ông lão, Diệp Huyên cười ha ha: “Muốn gϊếŧ ta? Đến đây, ta cầu bị gϊếŧ!”
Vừa dứt lời, hắn lại xông về phía trước.
Xuy!
Một sợi kiếm quang xé qua từ giữa sân!
Xa xa, ông lão đạp mạnh chân phải, không gian trước mặt ông ta đột nhiên vặn vẹo!
Thời Không Giảo Sát!
Khi kiếm của Diệp Huyên tiến vào khoảng không gian vặn vẹo kia, kiếm quang bị dập nát trong nháy mắt!
Diệp Huyên trong lòng cả kinh, hắn vội vàng lui về phía sau, hắn nhìn về phía khoảng thời không kỳ lạ trước mặt ông lão, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc!
Cao thủ bậc Cổ Thần không hề đơn giản như mình nghĩ!
Ông lão nhìn Diệp Huyên, trong lòng cũng càng thấy kinh ngạc hơn!
Người này thật sự chỉ là Đăng Thiên Cảnh?
Cảnh giới của người này thật sự chỉ là Đăng Thiên Cảnh, nhưng là, chiến lực đã vượt xa Đại Thánh Nhân!
Nếu như để người này đạt đến Đại Thánh Nhân...
Ông lão không dám nghĩ tiếp!
Đại Thánh Nhân!
Người này nhất định phải chết!
Nghĩ đến đây, sát ý trong mắt ông lão càng nặng thêm, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên, mở lòng bàn tay ra, một cái ấn vuông màu đen xuất hiện trong tay ông ta.
Diệp Huyên liếc nhìn ấn vuông màu đen trong tay ông lão, nhíu mày: “Lại muốn dùng vật ngoài thân?”
Ông lão nhìn ấn vuông màu đen trong tay, ông ta thầm đọc vài câu, ngay sau đó, ấn vuông màu đen kia lập tức rung động.