Vô địch!
Nhóm người áo đen trố mắt nhìn nhau.
Cái tên Đăng Thiên Cảnh này mà dám tự xưng vô địch ư?
Người dẫn đầu lên tiếng: “Đừng xem thường, tên này không đơn giản”.
Hắn ta nhìn Diệp Huyên: “Diệp Huyên, ngươi chỉ mới đến Đăng Thiên Cảnh, căn bản không thể giữ được suối nguồn Vĩnh Sinh cấp Thần kia! Nếu ngươi biết khôn thì tốt nhất hãy...”
Đúng lúc này, một thanh kiếm đã đâm xuyên qua trán hắn ta.
Giọng nói người áo đen im bặt.
Gϊếŧ trong nháy mắt!
Những tên áo đen khác sửng sốt.
Bị gϊếŧ trong nháy mắt rồi ư?
Bản thân Diệp Huyên cũng kinh ngạc.
Mình mà lại gϊếŧ được đối phương chỉ trong nháy mắt?
Hắn ta là Tuyệt Trần Cảnh đẩy!
Hơn nữa vừa rồi hắn chỉ chém ra một đường hết sức tùy tiện, hoàn toàn không phải Nhất Kiếm Định Sinh Tử hay thuật rút kiếm gì.
Vậy mà lại thành công gϊếŧ chết một cường giả Tuyệt Trần Cảnh trong nháy mắt.
Đây là chỗ đáng sợ của kiếm Thanh Huyền sao?
Khi vừa xuyên thủng trán người áo đen, thanh kiếm ngay lập tức điên cuồng hấp thu linh hồn hắn ta, chỉ trong phút chốc đã cắn nuốt sạch sẽ.
Những người áo đen còn lại bắt đầu luống cuống tay chân.
Bị gϊếŧ rồi!
Lão đại nhà chúng bị gϊếŧ trong nháy mắt!
Thế này thì còn chơi gì nữa?
Bọn chúng lập tức bỏ chạy.
Vào lúc này, lại có người khẽ động tâm niệm.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt...
Chỉ trong chớp mắt, mười mấy cái đầu máu chảy đầm đìa văng ra xa.
Trong cùng một lúc!
Sau đó, kiếm Thanh Huyền bất thình lình xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Hắn nhìn nó bằng ánh mắt nghiêm trọng nhất từ trước đến giờ.
Hắn đã đánh giá thấp sự đáng sợ của thanh kiếm này.
Khi đã không còn trở ngại từ thời không, tốc độ của kiếm Thanh Huyền thật sự là quá khủng khϊếp.
Đừng nói Tuyệt Trần Cảnh, cho dù là một vài cường giả Thời Không Cảnh cũng không ngăn lại được.
Sau một hồi im lặng, Diệp Huyên đưa tay nắm lấy chuôi kiếm.
Giờ phút này, có một loại cảm giác sinh ra trong lòng hắn.