Trước cổng Vĩnh Sinh.
Diệp Huyên nhìn những thi thể chi chít ở bốn phía, trầm lặng không nói.
Những người này là những cao thủ muốn tiến vào Vĩnh Sinh giới!
Mà ở đây thấp nhất cũng đều là cao thủ Ý Cảnh!
Trong đó cũng có không ít Trụ Cảnh!
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là bên ngoài và Vĩnh Sinh giới này chênh lệch quá nhiều.
Lúc này, trong không gian đột nhiên xuất hiện rất nhiều hơi thở không rõ ràng!
Mục Thánh bên cạnh Diệp Huyên lập tức thay đổi sắc mặt: “Đây là Tử Nhân vệ của Diệp tộc, là thân binh của người phụ nữ kia!”
Diệp Huyên cười nói: “Đừng hoảng!”
Mục Thánh nhìn thoáng qua Diệp Huyên, không nói gì.
Bốn phía, những cao thủ Diệp tộc trong bóng tối kia cũng không động thủ!
Lúc này, cánh cổng Vĩnh Sinh đột nhiên bị mở ra.
Thấy vậy, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Đi!”
Nói xong, hắn lập tức dẫn theo mọi người xông về phía cánh cổng Vĩnh Sinh kia!
Mà đúng lúc này, một hơi thở kh ủng bố đột nhiên bao trùm lấy đám người Diệp Huyên, cùng lúc đó, một ông lão áo bào đen chắn trước mặt đám Diệp Huyên!
Ông lão không nói nhiều lời, trực tiếp hóa thành tàn ảnh lao về phía Diệp Huyên!
Hiển nhiên, là muốn gϊếŧ Diệp Huyên, không muốn để hắn tiến vào Vĩnh Sinh giới!
Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên tức giận chỉ ông lão áo bào đen kia: “Láo xược!”
Ầm!
Âm thanh vang vọng như sấm, chấn động sao trời.
Ông lão áo bào đen nhất thời ngừng lại, ông ta nhìn Diệp Huyên, trong mắt hiện lên chút kiêng kị!
Diệp Thần!
Năm đó ở Diệp tộc, uy danh của hắn thậm chí có dạo còn vượt qua Diệp Lăng Thiên!
Tuy rằng đã qua nhiều như vậy năm, nhưng trong lòng người Diệp tộc vẫn tồn tại sự kiêng nể đối với hắn!