Lời vừa dứt, hắn lập tức biến mất khỏi chỗ cũ.
Ở nơi khác, Đạo Lão Nhị đang muốn xuất chiêu thì bỗng thấy lão tổ Tiêu Tộc xuất hiện trước mặt mình, y trầm giọng: “Các hạ, ông không sợ cả Tiêu Tộc của mình sẽ không thể quay đầu sao? Ông…”
Lão tổ Tiêu Tộc lắc đầu bật cười: “Lúc này rồi mà ngươi còn uy hϊếp ta! Đúng là ngu hết thuốc chữa!”
Advertisement
Dứt lời, ông ta lập tức biến mất ở chỗ cũ.
Nơi xa, Đạo Lão Nhị đánh ra một quyền.
Advertisement
Ầm!
Không gian xung quanh chấn động chẳng khác nào động đất.
Lão tổ Tiêu Tộc bị quyền này đẩy lui, đến khi dừng lại, ông ta lắc đầu: “Rốt cuộc cũng chỉ là một chút hồn phách mà thôi”.
Dứt lời, ông ta liền xông lên.
Một khắc đồng hồ!
Ông ta chỉ cần tranh thủ giúp Diệp Huyên trong một khắc đồng hồ là đủ rồi.
Mà sau khi Diệp Huyên xông vào trong đám kia, ánh kiếm không ngừng chớp lóe, mỗi một tia mang theo một sinh mạng.
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Cộng thêm việc hắn đang sử dụng đạo thể, bởi vậy đám cường giả Quy Nhất Cảnh bình thường không thể gây ra tổn thương trí mạng cho hắn.
Mới chỉ một lát, Diệp Huyên đã chém chết mười mấy cường giả Quy Nhất Cảnh. Thấy vậy, đám cường giả Quy Nhất Cảnh tới giúp đỡ Đạo Môn đã có không ít người chọn rời đi.
Bọn họ tới để tìm kiếm lợi ích chứ không phải tới liều mạng.
Nhất là hiện giờ Đạo Môn còn đang yếu thế hơn.
Từ lúc đám người kia rời đi, tình cảnh của Đạo Môn càng lúc càng bất ổn.
Mà đúng lúc này, Niệm Niệm ở trong đám mây đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, sau đó lại nhìn tới chỗ Diệp Huyên, ở nơi ấy, một bóng dáng mơ hồ lặng lẽ xuất hiện.
Diệp Huyên bất chợt quay người, chém ra một kiếm.
Uỳnh!
Kiếm quang vỡ vụn, hắn bị đẩy lùi đến hơn nghìn trượng.
Bóng dáng mơ hồ kia vung tay phải lên, một chút hồn phách của lão tổ Tiêu Tộc và lão tổ Quy Đạo Viện ở nơi xa lập tức bị xóa sạch.
Hiện trường trở nên yên tĩnh lại.