Lão tổ Huyền Ngoa Tông quay đầu liếc về phía đám mây thêm lần nữa, sau đó thân thể dần dần mờ đi.
Diệp Huyên cũng liếc về phương hướng lão tổ Huyền Ngoa Tông vừa nhìn, nhưng lại chẳng thấy gì hết.
Hắn ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Tiền bối đã nhìn thấy gì vậy?”
Advertisement
Lão tổ Huyền Ngoa Tông toan nói gì thì đột nhiên biến mất không còn bóng dáng.
Thấy thế, hai mắt Diệp Huyên lập tức nheo lại.
Advertisement
Có kẻ cưỡng ép xóa bỏ lão tổ Huyền Ngoa Tông.
Là ai?!
Diệp Huyên quay đầu nhìn đám mây kia, nhưng ở đó lại chẳng có gì hết.
Trên đám mây lúc này thật ra đang có hai cô gái, nhưng Diệp Huyên lại chẳng thấy gì cả.
Lúc này, Niệm Niệm đột nhiên nói: “Hẳn là ngươi còn có hậu chiêu”.
Cô gái thần bí cười đáp: “Đương nhiên”.
Niệm Niệm gật đầu: “Cũng mong đấy”.
Cô gái thần bí cười: “Ta cũng thế!”
Ở nơi xa, Diệp Huyên thu hồi ánh mắt, hắn quay đầu nhìn bốn phía, lúc này lão tổ Tiểu Tộc và lão tổ Quy Đạo Viện vẫn còn, bọn họ đã gϊếŧ chết hơn năm mươi cường giả Quy Nhất Cảnh.
Thực lực của hai người này kém hơn lão tổ Huyền Ngoa Tông đôi chút.
Giờ phút này, hồn phách của cả hai cũng ngày càng hư huyễn.
Thấy vậy, Diệp Huyên liền biết cục diện không thể kéo dài thêm nữa.
Diệp Huyên mở lòng bàn tay, kiếm Vô Thượng liền xuất hiện trong tay hắn, sau đó, thân hình hắn biến mất khỏi chỗ đang đứng.
Ở nơi xa, Đạo Lão Nhị híp mắt lại, đấm ra một quyền!
Ầm!
Một sợi kiếm quang bị ép phải dừng lại.
Trước mặt Đạo Lão Nhị, Diệp Huyên bỗng nhiên giẫm mạnh chân phải xuống, đạo kiếm trong tay biến đổi hình thái, sau đó, sức mạnh của hắn cũng tăng vọt theo cấp số nhân.
Ầm ầm!